Edit by Shmily
#Do not reup#
- ---------------------------------
Tịch Minh thiếu chút nữa là ném cái túi trong tay đi.
Sau đó càng nghĩ càng giận, dùng chân đá cửa phòng Kiểu Thời Việt một cái.
Nhưng mà cũng chỉ có thể phát tiết như vậy.
Trước kia khi ở chung một đội với Kiều Thời Việt, sao cậu ta không phát hiện ra tên này lại ngạo mạn như thế chứ?
Hay là nói, hắn vẫn là cái bộ dạng này?
Cậu ta thật sự muốn xem xem, Kiều Thời Việt có thể ngạo mạn bao lâu.
Kiều Thời Việt đi tới cạnh tủ lạnh, mở cửa tủ cầm lấy một chai nước.
Ngửa đầu uống hai hớp, hắn vặn chặt nắp bình, ngồi xuống ghế sofa.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm qua với ngày hôm nay, lông mi xinh đẹp của hắn liền nhíu lại.
Chậc, một tên hai tên, đúng là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn mà.
...
Buổi tối, Vân Phiếm Phiếm vẫn theo lẽ thường mà phát sóng trực tiếp, lúc chơi game, cô phát hiện là chawuciren không online, cho nên liền tự mình chơi một ván.
Kết quả vẫn không thể ăn gà, miễn cưỡng mới lọt vào top 10 được.
Vân Phiếm Phiếm ở lúc đang cứu đồng đội thì bị kẻ địch đánh chết.
Đánh xong một ván, cô liền thoát ra ngoài.
Vừa thoát ra liền thu được lời mời thêm bạn tốt.
Cô theo bản năng xác định địa điểm, sau đó liền nhìn thấy được nhân vật trò chơi quen thuộc.
Chawuciren mặc một bộ quần áo hoodie màu đen liền mũ, bên trong game Tuyệt Địa Cầu Sinh này người có quần áo riêng tương đối ít, cô nhìn một thân quần áo kia của hắn, chắc cũng phải gần một vạn nhân dân tệ đi.
Kỳ thật quần áo cũng chẳng đẹp lắm, chủ yếu là quý.
Bất quá làm cô kinh ngạc chính là, đối phương thế mà sẽ mời mình.
Hôm qua tuy rằng bảo thêm bạn tốt, thế nhưng cô cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Rốt cuộc thì kỹ thuật của hắn thực sự không tệ, mà kỹ thuật của cô lại hoàn toàn trái ngược.
Cho nên giờ phút này, Vân Phiếm Phiếm lại có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Nhìn thấy chawuciren, khung bình luận của cô cũng bắt đầu sôi nổi theo, xem ra là mọi người có ấn tượng rất sâu với hắn.
Bên tai nghe được tiếng nói rất nhỏ, tiếp theo chính là thanh âm trầm thấp của hắn: “Mở?”
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy có chút khẩn trương, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Sau khi tiến vào trò chơi, đứng đối diện cô chính là chawuciren, hắn đứng ở một chỗ không nhúc nhích, một người đồng đội số 3 đột nhiên chạy tới, chạy vòng quanh hắn một vòng, lên tiếng nói: “Oaaa, thổ hào, một thân này của cậu thật ngầu lòi nha.”
Thổ hào: “...”
Một chút thanh âm cũng không có.
Em gái số ba bám riết không tha, nói: “Cậu có phải đại thần hay không? Lát nữa tôi nhảy cùng cậu có được không?”
Thổ hào: “...”
Vân Phiếm Phiếm nghĩ, có lẽ là hắn không đeo tai nghe, hoặc là đã đi WC rồi đi.
Sau đó lại nghe thấy chawuciren nói: “Cô muốn nhảy chỗ nào?”
Vân Phiếm Phiếm trả lời: “Đều được... cái đó, số 3 đang nói chuyện với anh đó.”
Chawuciren trầm mặc một lát mới nói: “Xin lỗi, không nghe thấy.”
Nghe được cô nói chuyện mà lại nói là không nghe thấy?
Chẳng lẽ là chặn âm thanh từ hai người đồng đội kia, chỉ không chặn mỗi cô à?
Số 3 hình như có chút bi thương, ngay cả lời còn chưa nói đã trực tiếp lựa chọn đi theo số 4.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía chawuciren.
Phát hiện hắn thế mà lại lựa chọn đi theo cô nhảy dù.
Áp lực vô hình tự nhiên đè nặng, hơn nữa, sao lại đi nhảy dù với cô chứ?
Cô khẩn trương nuốt nước miếng, lại nhìn khu bình luận, mọi người nói rất nhiều thứ linh tinh, có người nói là chawuciren quá cao lãnh, có người lại đang chỉ cô nên nhảy ở nơi nào.
Đại khái là thanh âm nuốt nước miếng của cô bị hắn nghe được.
Thanh âm chawuciren lười biếng nói: “Chỉ cần đừng nhảy xuống biển thì nơi nào cũng được, vật tư nhiều thì nhặt, ít thì đoạt.”
Hắn nói vừa nhẹ nhàng lại khí phách, Vân Phiếm Phiếm cảm thấy như mình đang chơi với đại thần.
Số 4 vẫn luôn không nói gì đột nhiên cắm một câu: “Ồ, ngữ khí này, nếu kỹ thuật không được thì sẽ chết không kịp ngáp đấy.”