Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------------
Lúc sau đoán chừng là rốt cuộc cũng nhớ tới chawuciren chặn âm thanh từ bọn họ.
Cho dù hắn nói thế nào thì người kia cũng không nghe được, liền thấp giọng mắng một câu, sau đó nói với số 3: “Em gái nhỏ cứ yên tâm, vòng này anh sẽ mang em cùng ăn gà.”
Vân Phiếm Phiếm dừng một lát, nguyên bản còn muốn trả lời lại là không cần.
Nhưng vừa nghe những gì số bốn nói thì cô vẫn là nên coi như không nghe thấy đi.
Khu bình luận là một mảnh sung sướng:
“Khẳng định sẽ bị vả mặt.”
“Cần phải vả.”
“Không nói tới cái khác, ngay cả quần áo cũng như thanh âm của đại thần cũng đủ để nghiền ép số bốn kia rồi.”
Vân Phiếm Phiếm cuối cùng cũng lựa chọn nhảy xuống chỗ ít người.
Kỳ thật, cô còn muốn thử cảm giác giết người cướp của.
Ngày hôm qua xem chawuciren làm vậy xong, cô cũng thử một lần, thực sự cái loại cảm giác đó... cực kỳ sảng khóai.
Sau khi chawuciren thấy cô nhảy xuống xong, phỏng chừng cũng đã nghĩ tới phương án tác chiến.
“Tôi lục soát phòng bên trái, nơi này hẳn có súng, tìm thấy súng hay đạn cũng được, nếu nhìn thấy lựu đạn thì nhặt nhiều một chút.”
Vân Phiếm Phiếm đối với việc ném lựu đạn không quá quen thuộc.
Một là dùng lúc trong tay chỉ có nó, hai là còn ít thời gian nên mới phải dùng.
Cho nên cô vô cùng thành thật: “Tôi không biết ném lựu đạn cho lắm.”
Chawuciren đột nhiên ngừng lại.
Hắn lẳng lặng nhìn vào máy tính, đối phương nói chuyện mang theo ngữ khí run rẩy cùng cẩn thận, nhân vật đi theo cũng có cảm giác hơi rụt rè, chậm rì rì theo sau hắn.
Nhịn không được cười khẽ một tiếng, hắn trả lời: “Hai viên lựu đạn hôm qua cô nhặt được vẫn rất hữu dụng.”
Nghĩ tới ngày hôm qua, Vân Phiếm Phiếm lại cảm thấy tự hào.
Trong lúc nhất thời lại có chút tin tưởng, thanh âm cô cũng hơi đề cao lên: “Vậy để tôi nhặt thật nhiều cho anh nhé.”
“Ừ.”
Hai người tách ra hành động.
Vân Phiếm Phiếm thu hoạch được không ít, nhặt được một cái túi đồ cấp hai, một khẩu súng trường M416 cùng với một ống đạn, không nhặt được lựu đạn nhưng thật ra lại nhặt được đạn khói.
Trên đường nhìn thấy một thùng xăng, túi không gian vẫn còn chỗ cho nên cô cũng thuận tay nhét nó vào.
Sau khi ra khỏi đó, cô phát hiện chawuciren đã lục soát xong rồi.
Hắn cũng đeo một cái túi đồ cấp hai, trên tay cầm một khẩu súng ngắn như ngày hôm qua.
Thấy cô đi ra, hắn cũng không hỏi cô nhặt được cái gì, nói: “Chờ tiến vòng.”
“Không đi sao?”
“Ừ, có xe, không vội.”
Sau đó hắn không nói gì nữa, đứng thẳng tắp ở nơi đó.
Vân Phiếm Phiếm đứng ở tại chỗ ngó trái ngó phải thăm dò, một bộ dáng vô cùng ngây ngô.
Lúc này, trên khu bình luận có người nói: “Hôm qua tôi còn đi tra xét một vòng toàn võng, nhưng thật sự không tìm thấy được streamer nào tên Chanh Dây cả, tôi cảm thấy là chawuciren đang lừa Xoài nhỏ.”
Người này liên tục nhắn vài tin, Vân Phiếm Phiếm mới chú ý tới.
Cô ngẩn người, cảm thấy cái này cũng coi là một đề tài để mở lời.
Vân Phiếm Phiếm quay qua hỏi chawuciren: “Cái đó... anh thật sự là fan của Chanh Dây?”
Sau khi hỏi ra thì cô mới cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Thế nhưng lại không phát hiện ra là sai ở chỗ nào.
Chawuciren không trả lời cô ngay, tựa như là đang suy nghĩ cái gì đó.
Lúc sau, hắn mới hỏi: “Cô không phải Chanh Dây sao?”
Đệt!
Sợ đối phương phát hiện ra mình nói dối, Vân Phiếm Phiếm chỉ có thể căng da đầu giảng hòa.
“À, là tôi, tôi quên mất.”
Bên trong tai nghe lại truyền tới một tiếng cười khẽ, đối phương cũng không có tiếp tục đề tài này mà là đổi một đề tài khác: “Xoát vòng, đi thôi.”
Vòng lần này không may mắn như vòng hôm qua mà hắn chơi.
Cũng không biết có phải chỗ cô nhảy quá xa hay không mà cái vòng xoát ở tận bên kia lận.
Toàn bộ hành trình bọn họ đều chỉ chạy trốn.
Còn may, cô cơ trí nhặt được thùng xăng, chẳng lẽ cô có khả năng tiên tri trước sao?