Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------
Tuy nàng là tiểu thư nhà nghèo, nhưng trong nhà cũng có rất nhiều nha hoàn hầu hạ.
Vốn tưởng là tới hoàng cung sẽ có sinh hoạt càng tốt hơn, không nghĩ tới cư nhiên lại chẳng có một cung nữ nào bên người.
Lời này của nàng bị ma ma nghe được, ma ma ở trong cung cũng đã vài thập niên, từ trước tới nay luôn là sấm rền gió cuốn, cung nữ dưới quyền của bà cũng không dám tùy ý lỗ mãng.
Lúc này chỉ đảo một ánh mắt qua thôi, tiểu thư kia chưa từng thấy khí thế như vậy sợ tới mức ngậm miệng lại.
Lúc này ma ma mới cười lạnh nói: “Muốn có cung nữ bên người, vậy phải xem bản lĩnh của các vị, nếu thật sự thành chủ tử rồi thì lão nô sẽ tự mình hầu hạ mọi người, cũng không phải không thể.”
Một câu nói dẫn tới ảo tưởng của mọi người.
Vân Phiếm Phiếm trở về phòng của mình.
Đồ đạc trong phòng đều có đủ, bàn trang điểm, gương đồng, hộp trang sức, án thư, bình phong, toàn bộ đều có.
Giường là giường màn có màu, nàng đóng cửa lại, nằm ở trên giường.
Chưa nằm được bao lâu đã có cung nữ tới gõ cửa.
Nàng đứng dậy ra mở cửa, thấy đối phương cầm một hộp đồ ăn trên tay.
Cung nữ vào phòng, đem đồ ăn trong hộp bưng ra.
Trái cây và điểm tâm, còn có cả ấm trà, toàn bộ đều được bày ở trên bàn.
Sau đó liền hành lễ rồi lui xuống.
Vân Phiếm Phiếm ngồi trước bàn, tự mình lột một quả nho để ăn.
Thịt quả nho tinh oánh mọng nước, mang theo màu xanh lá nhàn nhạt, ăn vào trong miệng không chua một chút nào.
Vân Phiếm Phiếm tỏ vẻ, sinh hoạt trong cung tựa như không tệ chút nào.
Nhưng sang tới ngày hôm sau, liền có một cô nương bị mang đi.
Cô nương bị mang đi đó vẫn luôn không trở về, sau đó lại lục tục có thêm một cô nương bị mang đi nữa, tất cả đều không có trở lại.
Rất nhanh liền tới phiên Vân Phiếm Phiếm, ngày hôm đó có hai cung nữ cầm y phục tới, trên khay bày sáu bộ y phục, đủ loại màu sắc.
Vân Phiếm Phiếm nhớ tới lời thái giám tổng quản nói lúc trước, Hoàng Thượng thích màu lam.
Tiểu Bạch Thái vui sướng nói: “Ký chủ đại nhân phải mặc bộ nào không giống nhất ấy, Hoàng Thượng thích màu lam, ngươi cứ mặc ngược lại, Hoàng Thượng thích cái gì ngươi liền đối nghịch lại với hắn! Khẳng định có thể hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Thượng nha.”
Trong lòng Vân Phiếm Phiếm có chút suy tính, nàng cảm thấy đối tượng mục tiêu có lẽ chính là Hoàng Thượng.
Cho nên...
Cô quyết đoán cầm lấy cái bộ màu lam đó.
Gãi đúng chỗ ngứa, ừm ừm, tuyệt đối không sai.
Tiểu Bạch Thái: “...”
Sao lại không đi theo kịch bản chứ?
Váy màu lam mặc ở trên người Vân Phiếm Phiếm rất vừa vặn, hẳn là dựa theo dáng người của nàng để may.
Tay áo thiết kế bó thu lại, làn váy dưới chân tựa như sương khói, uyển chuyển nhẹ nhàng lại mềm mại.
Nàng đi theo ma ma quản sự, một đường đi tới bên ngoài cung điện.
Bên ngoài cung điện có hai cây cột màu đỏ thắm, trên cây cột còn điêu khắc long văn.
Bậc thang rất dài, nàng xách theo làn váy, dẫm lên bậc thang, ma ma quản sự nói gì đó với thị vệ đứng gác, thị vệ liếc nàng một cái, sau đó cho ma ma quản sự một ánh mắt.
Ma ma hiểu ý, đi tới đem toàn bộ trâm cài trên đầu nàng lấy xuống, cuối cùng là từ trong ngực lấy ra một đóa hoa lụa, cài lên đầu nàng.
“Vào đi thôi, nhớ rõ, đừng nhiều lời.”
Ánh mắt cuối cùng của ma ma quản sự không giống với lúc trước.
Trong ánh mắt mang theo chút lo lắng, sau đó bà nói: “Ngươi là một cô nương tốt, không khóc không nháo, nếu có thể được Hoàng Thượng coi trọng, vậy đó thật sự là điều tốt.”
Ừm, nếu Hoàng Thượng là hắn thì xác thật không thể tốt hơn.
Mà nếu không phải hắn, nàng có khả năng sẽ chạy trốn.
“Cảm ơn ma ma.”
Nàng đi về phía trước, thị vệ đứng đó đẩy cửa điện ra.
Nàng mới bước vào thì liền nghe thấy thanh âm đóng lại của cánh cửa.