Edit by Shmily
- ------------------------------
Trong điện rất lớn, cách đó không xa có một cái lư hương.
Lư hương có hình hoa sen, độ cong của cánh hoa sen đều không giống nhau, sinh động như thật, tựa như là một đóa hoa sen thật sự.
Bên trong có huân hương tỏa ra, sương khói lượn lờ phía trong điện.
Đạp lên mặt đất bằng bạch ngọc liền giống như đang đứng ở tiên cảnh.
Đồng đài được thiết kế hình bát giác, nho nhỏ, bên trong có thả một viên minh châu.
Cho nên toàn bộ trong điện đều sáng như ban ngày, mỗi góc đều xem được đến rõ ràng.
Ngoại điện không có ai, nàng xuyên qua ngoại điện đi vào bên trong nội điện.
Nội điện không khác gì so với ngoại điện cho lắm, chỉ là bên trong nhiều thêm mấy cái án, hẳn là nơi hoàng đế làm việc, bên cạnh còn đặt ba tấm bình phong, trên bình phong là hình ảnh được thiêu bằng sợi tơ vàng.
Tầm mắt Vân Phiếm Phiếm dừng ở cung trướng hoàng sắc phía bên kia, xuyên qua vải dệt dày nặng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Nàng còn chưa có tới gần thì đã nghe thấy người bên trong nói: “Diện mạo có đẹp không?”
Thanh âm ôn nhuận, thanh tuyến trầm thấp, âm cuối khẽ nhướng lên, có một loại dễ nghe không nói nên lời.
Đẹp sao?
Hẳn là đẹp đi.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy bản thân mình không xấu, vì thế liền quyết đoán trả lời: “Đẹp.”
Người trong trướng trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Có tài nghệ gì?”
Vân Phiếm Phiếm không có nhiều tài nghệ lắm, nhưng Tề Phiêu lại có rất nhiều, bản thân Tề gia cũng chỉ có một hài tử là nàng, mà chính Tề Phiêu cũng là người ham học tập, những gì nữ tử biết thì nàng cũng đều biết, nữ tử không biết nàng cũng biết.
Vân Phiếm Phiếm nói: “Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.”
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng lắm, Tề Phiêu hình như không biết chơi cờ.
Nàng...
Thế giới trước, Trình Sơ Yến đã rất nỗ lực dạy nàng chơi cờ, nhưng đáng tiếc là nàng đối cái này cái biết cái không.
Có thể là không có thiên phú trên phương diện này, Vân Phiếm Phiếm cũng rất bất đắc dĩ.
Sau đó liền nhanh chóng bổ sung một câu: “Không biết chơi cờ.”
Người bên trong tựa hồ khẽ cười một tiếng.
Nhưng lại không phải kiểu cười sung sướng, tiếng cười có chút kỳ quái, mang theo vài phần trào phúng.
“Như vậy...” Thanh âm hắn bỗng nhiên thay đổi, nhiều thêm chút mê mang, “Ngươi sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người trẫm sao?”
Bồi hay không bồi, còn phải thấy bộ dáng mới biết được a.
Vân Phiếm Phiếm không hé răng, nàng bước tới gần hai bước, nói với Tiểu Bạch Thái: “Hắn không cho ta xem mặt.”
Ngữ khí còn có chút ủy khuất, nàng lại không có cách nào, hỏi tiếp: “Ngươi có thể phán đoán được hắn có phải mục tiêu chỉ địch không?”
Tiểu Bạch Thái: “Ký chủ đại nhân đi tới gần hơn một chút đi.”
Bình thường nó đều thông qua bộ dáng của đối phương mà phân biệt.
Bộ dáng sẽ tự động chuyển hóa thành số liệu, làm cho nó biết người nó muốn tìm là ai.
Nhưng nó cũng chưa từng thử qua cách khác mà phán đoán.
Vân Phiếm Phiếm đành phải tới gần hơn một chút.
Sợ người bên trong phát hiện, nàng còn cố tình thả nhẹ bước chân.
Đại khái là bởi vì nàng trả lời quá lâu, người bên trong lại hỏi: “Ngươi còn chưa có trả lời trẫm đâu.”
Ngữ khí có hơi không kiên nhẫn.
Vân Phiếm Phiếm thúc giục Tiểu Bạch Thái: “Mau mau mau.”
Tiểu Bạch Thái cấp tốc, rốt cuộc cũng bắt được một chút manh mối: “Ký chủ đại nhân, hắn đích xác là mục tiêu chỉ định.”
Vân Phiếm Phiếm xem như đã yên tâm.
Nàng trả lời: “Ta sẽ.”
Cung trước hoàng sắc bị một bàn tay xốc lên một góc.
Cái tay kia thon dài trắng nõn, lại thập phần hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bởi vì trên ngón tay có miệng vết thương rất nhỏ, giống như là bị thứ gì đó cắt phải.
Ngay sau đó, bên trong liền ném ra một thứ đồ.
Thứ đồ kia dừng ở trên mặt đất bằng bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Vân Phiếm Phiếm cúi đầu, phát hiện đó là một thanh chủy thủ, chủy thủ bọc bằng kim ngọc, bên trên còn nạm đá quý, lưỡi dao lóe lên hàn quang, ngay cả mặt nàng cũng có thể soi được.
“Nếu ngươi nói sẽ vĩnh viễn bồi ở bên người trẫm, vậy hãy bày tỏ thành ý của ngươi đi, đã có quyết tâm như vậy thì không nên sợ sinh tử, rốt cuộc thì gần vua như gần cọp, ngươi nói có phải không?”