Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 219: Chương 219: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (Xong)




Edit by Shmily

#Do not reup#

- ---------------------------------

Nàng rốt cuộc cũng hiểu, vì sao lúc đó giá trị hắc hóa của Lục Trầm lại cao như vậy.

Đại khái là hắn cũng từng mong chờ vào phụ thân ruột thịt của mình đi. Cho nên mới có thể thất vọng như vậy.

Những ảo tưởng cùng chờ mong lúc ấy, đã sớm theo chén độc dược kia, tan biến theo thời gian mất rồi.

Lục Hải mắng xong liền khóc, khóc thật sự thương tâm.

Lần này Vân Phiếm Phiếm lại không hề động lòng trắc ẩn chút nào.

Lục Hải không thể xuống giường được, chỉ có thể khóc kêu: “Cẩn Cẩn, cháu gái ngoan của ta, bà ngoại thương cháu nhất, cháu đi cầu tình bảo bà thả đại bá phụ ra có được không? Mỗi ngày ở đây, đại bá phụ đều rất thống khổ...”

Lục Hải có ăn có uống có người hầu hạ, thế nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ.

Trước kia ông ta làm ra những chuyện đó, tổn thương những người đó, ông ta không cảm thấy thống khổ sao?

Ánh mắt Vân Phiếm Phiếm vô cùng kiên định, trả lời: “Ta không có ý định làm như vậy, thỉnh ngài ở chỗ này an hưởng tuổi già đi.”

Nói xong liền xoay người, ra cửa.

Bên ngoài là một mảnh trắng xóa, nàng đứng ở cửa, hà hơi lên lòng bàn tay cho ấm, hơi nóng lập tức tạo thành một mảnh sương mù.

Thật là lạnh.

Trước giờ chưa từng cảm thấy lạnh như vậy.

Nàng khom lưng, nhấc đèn lồng ở trên mặt đất lên, từng bước từng bước dẫm lên dấu chân của Lục Trầm.

Chờ tới khi nàng ra khỏi sân viện thì liền nghe được thanh âm của Lục Trầm.

“Có lạnh hay không?”

Nàng kinh ngạc quay đầu, thấy Lục Trầm dựa vào tường viện, nghiêng đầu nhìn nàng.

Thấy bộ dáng mờ mịt của nàng, hắn cười khẽ một tiếng, đèn lồng màu đỏ chiếu sáng vào mặt hắn khiến nụ cười kia của hắn nhiều thêm một tia phong tình, gương mặt cũng trở nên hồng hồng.

Hắn cởi áo choàng xuống, khoác ở trên người nàng.

Hôm nay nàng cũng mặc y phục màu đỏ, bên trên là áo ngắn, bên dưới là váy lụa. Trước kia tới xem Lục Hải, kỳ thật nàng cũng không cảm thấy lạnh.

Lục Trầm cũng không hỏi vì sao nàng lại ở chỗ này, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm lại có chút nghi hoặc.

“Lục Trầm ca ca, không phải huynh đi rồi sao?”

Lục Trầm trả lời: “Ừm, vốn là đi rồi, nhưng sau đó lại nhìn thấy muội trốn đằng sau cái cây kia.”

Tầm mắt hắn dừng ở trên đèn lồng màu đỏ trên tay nàng.

Vân Phiếm Phiếm chợt hiểu ra.

Lục Trầm nhận lấy đèn lồng trên tay nàng, tay kia nắm lấy tay nàng kéo đi.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Vân Phiếm Phiếm sờ tới bàn tay lạnh cóng của hắn, không nhịn được nghĩ tới sắc mặt không tốt lắm của hắn trước đó.

Nàng cho rằng Lục Hải đã nói lời gì kích thích tới hắn.

Cho nên liền nói: “Lục Trầm ca ca, huynh có muốn quà tất niên hay không?”

Lục Trầm vươn một cái tay khác, mở ra.

Ý là bảo nàng đưa quà cho hắn.

Vân Phiếm Phiếm đặt tay mình lên tay hắn, nho nhỏ xinh xinh.

Nàng mượn lực, nhón chân, hôn lên cánh môi Lục Trầm.

Đồng tử Lục Trầm co lại, rất nhanh liền đè Vân Phiếm Phiếm lên cái núi giả cạnh đó.

Trên núi giả còn có tuyết phủ bao trùm, động tác của hai người quá lớn, tuyết rào rạt rơi xuống, dừng ở trên áo choàng của Vân Phiếm Phiếm.

Nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hai người.

Đầu lưỡi Lục Trầm đảo qua khớp hàm của nàng, câu lấy cái lưỡi nhỏ xinh, không ngừng thâm nhập.

Sau khi hắn ngẩng đầu lên liền thấy hai má nàng hồng hồng, qua năm mới, nàng liền tròn mười lăm tuổi, cũng xem như là đã trở thành một đại cô nương. Nửa năm qua đi, ngũ quan trẻ con của nàng bắt đầu dần dần được thay thế, giờ phút này liền giống như một nụ hoa phóng khoáng đang không ngừng hé mở.

Lông mi nàng run rẩy hai cái, cũng không có ý tứ phản đối.

Lục Trầm khẽ cười, bỗng nhiên kéo cổ áo nàng xuống, hôn lên cần cổ non mềm ấy.

Nàng vẫn không hề phản kháng.

Lục Trầm cuối cùng vẫn là nhịn xuống dục vọng của mình, ngồi ở trên mặt đất, lại bảo Vân Phiếm Phiếm dựa gần vào đây, đen cả thân hình của nàng ôm vào trong ngực.

Trong đầu là lời nói Lục Hải nói lúc nãy, ông ta nói cho hắn nghe một bí mật, kỳ thật cha mẹ nuôi của hắn đã nhận bạc của Lục Hải, bọn họ đã không hề do dự mà “bán” hắn cho ông ta.

Lục Hải nói, sự tồn tại của hắn đã được chú định là sẽ không có ai chú ý tới.

Hắn nghĩ, chung quy thì Lục Hải vẫn sai rồi.

Mười bảy năm về trước, hắn là một đường phong tuyết cùng bụi gai.

Nhưng tương lai sau này, có nàng ở bên, chuyện gì cũng đều cảm thấy viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.