Edit by Shmily
#Do not reup#
- -----------------------------
Vân Phiếm Phiếm thành thân với Lục Trầm đã nửa năm, bỗng nhiên có một ngày liền nhớ tới cha mẹ nuôi lúc trước của hắn.
Nhân lúc rảnh rỗi, nàng liền nói với Lục Trầm: “Lục Trầm ca ca, ngày mai ta muốn tới nơi trước kia huynh từng sống.”
Nàng nói rất uyển chuyển, Lục Trầm lại hiểu được ý của nàng.
Chỉ là không biết hắn nghĩ tới cái gì, biểu tình trong nháy mắt có chút ảm đạm.
Sợ bị nàng phát hiện, bên môi Lục Trầm lại nở một nụ cười, hỏi: “Rất muốn đi?”
Muốn thì cũng đúng là muốn thật, nhưng chủ yếu là sợ Lục Trầm nhớ nhà thôi.
Dù sao nơi đó cũng là nơi hắn sống lâu như vậy.
Nàng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, chờ mong trong ánh mắt lại không giấu được.
Cố gắng cưỡng ép mình không nghĩ tới những chuyện đó, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng chờ mong của nàng, tâm Lục Trầm cũng mềm hẳn xuống.
“Có thể thì có thể, bất quá muội phải đáp ứng với ta một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Gọi ta một tiếng tướng công.”
Nói xong, hắn liền bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, phảng phất như chắn chắn nàng sẽ gọi vậy.
Nàng gọi Lục Trầm đã quen, bây giờ bảo nàng gọi như vậy, thật sự là không gọi thành tiếng được.
Cuối cùng nàng chơi xấu, nhanh chóng nhỏ giọng gọi một tiếng rồi thôi.
Lục Trầm chỉ nghe được có một chút, nhưng biết rõ là nàng đã gọi rồi, cũng không có làm khó nàng nữa, chỉ nói: “Ngày mai đưa muội đi.”
...
Nơi Lục Trầm từng ở chỉ là một thôn nhỏ, muốn tới nơi dân cư ở thì còn phải đi xuyên qua một ngọn núi nữa, ngay cả cái đường nhỏ cũng không có, ngoài ruộng hoa màu ra thì cũng chỉ có mấy cái cọc.
Lục Trầm sợ Vân Phiếm Phiếm vấp ngã, liền muốn ôm nàng đi qua.
Vân Phiếm Phiếm lại không chịu.
Nàng cũng không phải búp bê sứ, nào có dễ vỡ như vậy.
Dọc theo đường đi bị vấp hai lần, Lục Trầm đi phía sau đều muốn duỗi tay đỡ, thế nhưng cuối cùng nàng đều có thể tự mình đứng vững.
Chờ tới khi thành công băng qua đồng ruộng này, nàng đứng ở phía trên, đắc ý nhìn Lục Trầm cười cười.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới một năm trước, khi thẩm tra hai tên thổ phỉ đã bắt cóc nàng, lúc ấy bọn hắn nói, bọn họ nhốt nàng hai ngày, nàng không khóc cũng không nháo, căn bản không hề giống một tiểu cô nương tầm thường.
Khi đó hắn liền biết, từ trước tới nay nàng đều không phải người yếu đuối cần người khác bảo hộ.
Hoặc là nói, hắn vẫn luôn biết điều đó.
Ở rất nhiều thời điểm, trong thân thể nho nhỏ đó của nàng còn có một ý niệm muốn đi bảo vệ người khác.
Dân cư ở nông thôn rất thưa thớt, ngẫu nhiên mới thấy có một người đi ngang qua. Thấy y phục cùng cách ăn mặc của Vân Phiếm Phiếm và Lục Trầm, biểu tình trên mặt họ trở nên vô cùng kỳ quái, sau đó lại cúi đầu, vội vàng lướt qua.
Vân Phiếm Phiếm đi theo Lục Trầm, qua một đoạn đường bùn lầy mới tới một hộ nhà ở phía trước.
Bên ngoài sân được vây bởi một hàng rào tre, có nơi đã hổng một chỗ lớn, thế nhưng cũng không hề sửa lại, chỉ lấy một số đồ vật khác chắn vào.
Bên trong có hai gian nhà tranh, một lớn một nhỏ.
Trong đó có một gian nhà tranh tỏa ra khói bếp lượn lờ.
“Có ai không?”
Nàng cao giọng hô.
Hô vài tiếng, bên trong nhà tranh có một người đi ra.
Là một phụ nhân, bà ta cúi đầu, trên đầu cuốn khăn vải, trong miệng lầm bầm nói: “Ai vậy, còn đang bận như thế này, thật là phiền chết mà.”
Đi tới trước hàng rào tre, bà ta mới ngẩng đầu lên, đuôi mắt cùng trên trán đã tràn đầy nếp nhăn.
Mới đầu khi nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm, bà ta còn sửng sốt một lát, chờ tới khi nhìn thấy Lục Trầm đứng bên cạnh, thần sắc phụ nhân đại biết, trong mắt mang theo vẻ áy náy không dễ phát hiện.
Bà chỉ cùng Lục Trầm liếc nhau một cái, sau đó liền dời ánh mắt.
Đôi tay cũng không tự chủ được mà xoa xoa hai cái lên trên người.
Trong mắt Lục Trầm không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ hướng bà gật đầu một cái.
Phụ nhân kia thấy cách ăn mặc của Vân Phiếm Phiếm, liền biết nàng khẳng định là tiểu thư nhà giàu có, liền nhanh chóng mở cửa mời bọn họ vào.
Vừa vào phòng, nàng liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở bên trong.