Trần Tử Lam nghĩ nghĩ một lát rồi nói với Trần Tử Lâm đang bận chiến đấu ở bên dưới: “Em mau bắt cô ta lại, nói không chừng cô ta là được Huyết Ảnh Hồng Liên nhờ đến đây.” Đồng thời anh không nhịn được cảm thán trong lòng.
Huyết Ảnh Hồng Liên vẫn luôn ổn trọng như thế, biết bản thân không tiện xuất hiện mà nhờ người khác đến giúp mình. Đúng thật là không thể xem thường!
Trần Tử Lâm không kiên nể gì mà gào lại với anh mình: “Nếu anh nói như thế thì không bằng nhanh xuống đi phụ giúp cho em đi.”
Cuối cùng Đông Nhi mặc dùng lợi hại như thế nào thì cũng không địch lại hai anh em nhà học Trần này, huống chi kiếm của bọn họ cũng là màu tím giống của Hạ Hạ, thanh kiếm đã từng làm bị thương nàng nên nàng có chút ám ảnh.
Đông Nhi bị trói ở một góc rất không phục mà hừ một tiếng, Trần Tử Lâm rất có kiên nhẫn mà giỡn với nàng, gã kéo kéo cái má của Đông Nhi nói: “Nếu ngươi còn không mau nói người bảo ngươi đến đây là ai thì cái má này của ngươi sẽ như một cái bánh bao!”
Trần Tử Lam một bên liếc nhìn lấy tay đỡ trán: “Em thà rằng đừng hù dọa, mau bỏ cái tay xuống đi.”
Trần Tử Lâm nghe lời mà bỏ tay ra, nhún vai gã đứng tuy nhiên vẫn chưa bỏ ý địch chọc Đông Nhi. Gã nháy mắt với nàng một cái thành công làm da hồ ly của nàng nổi lên.
Trần Tử Lam uống một ngụm trà ngồi đối diện với Đông Nhi: “Nói đi có phải Huyết Ảnh Hồng Liên đã kêu ngươi đến đây đúng không?”
Ánh mắt Đông Nhi trở nên mờ mịt, mặc dù nàng biết Hạ Hạ không phải là người bình thường có thể tùy tiện đi qua thế giới này rồi lại đến thế giới khác. Sống với nhiều thân phận khác nhau, mỗi thân phận đều không giống nhau về tính cách, tên hay là gương mặt. Bởi vậy nên nàng không biết cái danh Huyết Ảnh Hồng Liên này có phải là của Hạ Hạ hay không.
Thấy nàng không nói gì mà ánh mắt còn trở nên mờ mịt hơn làm cho tâm tình muốn trêu chọc nàng của Trần Tử Lâm nổi dậy.
Gã huýt sáo một tiếng rồi nói: “Ngươi thật sự không biết Huyết Ảnh Hồng Liên là ai sao?”
Đông Nhi trong lòng cảm thấy tên trước mặt mình chính là một tên đáng ghét, nếu là nàng của trước kia đã nhanh chống hút hết linh khí của hắn cho hắn khỏi đứng trước mặt nàng để cho nàng thêm chán ghét rồi. Nhưng mà bây giờ hổng được, hiu hiu. Nếu làm như thế thì Hạ Hạ sẽ nói nàng hông là bé ngoan, sẽ đem nàng nấu chín.
Trước khi đột nhập vào nơi này thì Đông Nhi đã được Hạ Hạ dặn dò rất kĩ càng. Nếu đánh không lại thì hãy chạy đi không được ở lại làm bị thương người khác. Còn nếu không nghe lời thì sẽ đem nàng nấu chín lên làm muốn hồ ly luộc cùng con củ cải xấu xí kia.
Thấy nàng không trả lời, Trần Tử Lâm cũng không giận ngược lại còn cảm thán như mới phát hiện điều gì đó vô cùng khó tin: “Thật không thể tin được có một yêu tinh cấp tám đã hóa thành người ở Thủ Đô lại không biết đến Huyết Ảnh Hồng Liên.” Gã cuối người cười một cái với Đông Nhi, hỏi: “Em gái yêu tinh, em mới đến Thủ Đô sao?”
Ngoài ý muốn chính là Đông Nhi thật sự gật đầu.
Trần Tử Lam: “....”
Trần Tử Lâm: “....”
Hai người có vẻ mặt cạn lời nhìn nhau.
Nếu như yêu tinh này nói thật thì nghe cũng có chút mâu thuẫn, lần đầu tiên tới Thủ Đô nhưng lại đột nhập vào Trần gia làm cái gì?
Đông Nhi cũng đâu tính là nói dối, nàng ở trong không gian của Hạ Hạ xuyên đến thế giới thật của cô mới ngày hôm qua nên đây cũng tính là lần đầu tiên nàng đến nơi này.
Trần Tử Lâm nghĩ nghĩ một chút rồi ra chiêu dụ dỗ: “Nè nè em gái yêu tinh, em không nói người bảo mình đến nhà anh đẹp trai này được thì cùng lắm nói cho anh đẹp trai này biết chủ nhân à không cái người mà bảo em đến đây á, làm nam hay nữ gì?”
Mặc dù là câu nói dụ dỗ Đông Nhi nhưng cũng đầy sự tự luyến của Trần Tử Lâm trong câu nói đó.
Trần Tử Lam quay mặt đi chỗ khác giả vờ uống trà như không nghe thấy Trần Tử Lâm mới nói cái gì.
Xin lỗi, anh mất trí nhớ rồi ngoài Tử Hàn ra anh không có người em song sinh nào hết. Tên tự luyến này là ai, anh không hề biết!!!
“Thần kinh.” Hai chữ “thần kinh” này như từ trong kẻ miệng thoát ra đủ để thấy Đông Nhi đã bị độ tử luyến của Trần Tử Lâm làm cho tức giận.
Đừng hỏi vì sao nàng thân là người cổ đại mà lại biết đến câu chửi này. Mặc dù ở trong không gian nhưng nàng vẫn nghe ngóng được chủ của mình ở ngoài đã gặp chuyện gì nói chuyện với ai nhá. Học hỏi nhiều để sau này không còn bỡ ngỡ khi chủ của nàng xuyên vào mấy thế giới mới lạ.
Nàng không như con củ cải ngu ngốc kia tối ngày chỉ biết hấp thụ linh khí mà không lo đi tìm hiểu những thứ bên ngoài.
Đúng thật là ngu ngốc, như tên đáng múa ruồi trước mặt nàng.
Đúng là phiền chết đi được!
...
Hú hu, tui trở lại rồi đây