Thượng Trầm gặp ác mộng, cơn ác mộng này không phải là lần đầu tiên hắn gặp, nó luôn xuất hiện một cách bí ấn không hề có quy lực và nó luôn mơ hồ nhìn không rõ mặt những người có tại đó.
Lần đầu tiên hắn gặp cơn ác mộng là lúc vừa phát độc của Băng Cốt không lâu, lúc đó cơn ác mộng cũng giống như những giấc mơ thông thường, chỉ là thoáng qua một cái sau đó qua ngày hôm sau hắn lại không nhớ rõ chuyện gì trong giấc mơ.
Thông thường thì cơn ác mộng này cứ ba tháng sẽ xuất hiện một lần, tuổi hắn càng lớn thì cơn ác mộng càng rõ nên hắn mới xác nhận được giấc mơ hắn gặp không phải giấc mơ tốt gì mà là một cơn ác mộng.
Tuổi càng lớn ngoài việc cơn ác mộng càng rõ ra thì thời gian cơn ác mộng xuất hiện càng nhiều, bây giờ thì mỗi tháng nó lại xuất hiện một lần nhưng không rõ được ngày nó xuất hiện, nó có thể xuất hiện đầu tháng cũng có thể là cuối tháng hoặc ở giữa tháng cũng có.
Trong cơn ác mộng đó hắn thấy được một nữ nhân mặc một bộ y phục đỏ, người nọ thích buột tóc thành đuôi ngựa nhìn vô cùng thoải mái hơn những nữ nhân đầu đầy trâm khác. Đôi khi người đó sẽ búi tóc bằng trâm cài gỗ, hắn có thể nhìn thấy được họa tiết trên gỗ nhưng vĩnh viễn không thể thấy được gương mặt của người nọ. Nhưng hắn biết, người nọ hay cười với hắn cũng hay trò chuyện với hắn nhưng cuối cùng người nọ vẫn không ở bên hắn.
Hắn không rõ mình đóng vai trò gì trong giấc mơ, tính cách mình lúc đó thế nào hắn chỉ biết người nọ rất quan trọng với hắn!
Người nọ thích mặc hồng y, hắn biết rõ. Người nọ thích ăn bánh đậu xanh do hắn tự tay làm, hắn biết rõ. Người nọ kén ăn nhưng nếu là món ăn hắn nấu thì người nọ sẽ ăn nhiều hơn bình thường, và điều đó hắn cũng biết rõ.
Biết rõ tính cách, biết rõ sở thích của người nhưng hắn cuối cùng cũng không biết người là ai. Chỉ biết khi khoảnh khắc người bỗng dưng biến mất trước mặt hắn khi cho trái tim hắn quặn thắt lại, đau đớn đến tuột cùng, như rơi từ nơi vinh hạnh nhất xuống đáy ngục.
Một lần nữa nhìn người nữ nhân không rõ mặt kia biến mất, trái tim Thượng Trầm quặn thắt lại, hắn co rút cả người lại như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn hận không thể rút mình càng nhỏ để không ai có thể tìm thấy mình, như vậy sẽ an toàn cho hắn.
Chân của Thượng Trầm lạnh ngắt hệt như người không còn sống nữa, Hạ Hạ vừa xoa bóp cho hắn hi vọng máu lưu thông đều, vừa lo lắng gọi tên hắn: “Thượng Trầm! Thượng Trầm! Nghe ta gọi không? Ngươi mau tỉnh lại!”
Hai mắt Thượng Trầm nhắm nghiền lại, không chút bận tâm đến lời nói Hạ Hạ, hoặc nói cách đúng hơn là hắn không phải không bận tâm mà là vì hắn nghe không thấy.
Vốn dĩ Hạ Hạ không biết Thượng Trầm sẽ phát bệnh lúc giữa đêm như thế này, chỉ là cô được đặc cách ở phòng sách vách với phòng của Thượng Trầm. Hạ Hạ vốn ngủ không sâu lắm, khi phòng của Thượng Trầm bỗng dưng vang lên tiếng có đồ rơi xuống thì Hạ Hạ đã tỉnh giấc ngay.
Lúc cô chạy qua phòng của Thượng Trầm thì đã thấy tình trạng hắn như thế rồi, còn chiếc đèn ngủ được đặt trên tủ đầu giường được thiết kế riêng cho trường hợp độc Băng Cốt phát tác tiện cho việc thấy đường cũng bị hắn quơ trúng rơi xuống đất.
Nói là đèn ngủ thật ra cũng hơi quá, cũng chỉ là một cây đèn dầu ở cổ đại mà thôi. Vì làm bằng thủy tinh nên khi rơi xuống mới phát ra tiếng vang khiến Hạ Hạ tỉnh giấc như thế.
“Ngoan nào, là ta đây. Nếu thấy sợ thì ôm ta, không sao hết, không sao hết.”
Hạ Hạ một bên an ủi, một bên xoa bóp chân cho Thượng Trầm, còn không quên an ủi xong một câu thì lại gọi đánh thức hắn một lần.
Hắn cứ ôm ngực ngay vị trí trái tim như thế làm Hạ Hạ có chút nghi ngờ đây không phải là dấu hiện phụ gì của độc Băng Cốt cả. Với lại trước giờ hình như cũng chưa có nghe đến độc Băng Cốt có tác dụng phụ làm cho người dính độc bị đau tim.
Trường hợp của Thượng Trầm là một loại bệnh khác.
Không biết qua bao lâu thì Hạ Hạ mới cảm nhận được Thượng Trầm có chút tỉnh táo trở lại cũng không phải là tỉnh táo hết chỉ là tay hắn đã vòng qua eo cô hình như muốn ôm lấy, vì Hạ Hạ thuận tiện việc gọi hắn nên đã ngồi thẳng lên trên giường nhưng như thế cũng không thể khiến Thượng Trầm ôm một cách thoải mái được.
Hạ Hạ thấy Thượng Trầm có chút tỉnh rồi thì cũng đỡ hắn ngồi dậy, hai mắt của Thượng Trầm mở hờ hờ không nhìn rõ lắm mọi thứ ở trong phòng, điều hắn biết bây giờ chính là ôm lấy người trước mặt này, ôm lấy để biết người nọ còn tồn tại.
Lúc Giang Tam đến nơi thì cũng trùng hợp thấy được công tử nhà mình đang ôm cô nương nhà người ta, hắn rất thức thời mà lui lại chân đã bước qua thềm cửa kia.
Đứng ở bên ngoài chờ một lát rồi hẳn vào.
Mặc dù không biết vì sao nhưng bản năng của hắn mách bảo hắn như thế.