Hạ Hạ nằm trên giường lại nhìn Thượng Trầm đang đứng ở bên cạnh, cô thở dài một hơi nói: “Ngươi không cần ái náy đâu, mau về nghỉ ngơi đi.”
Trời cũng đã khuya rồi nhưng Thượng Trầm một chút dấu hiệu muốn về phòng mình cũng chẳng có. Hắn đứng đó nhìn cô vừa giận lại vừa ái náy.
Giận là vì cô không chịu nghe lời hắn để bản thân bị thương, ái náy vì bản thân không kiểm soát tốt bản thân mình làm cô bị thương.
Đúng vậy, độc của Thượng Trầm phát tác lúc chiều ngày hôm nay. Lúc đó cũng đúng lúc Hạ Hạ đem thuốc đến cho hắn, vì không thể làm hắn bị thương nên Hạ Hạ vốn chỉ định đánh ngất hắn chờ thời gian độc phát tác qua đi thôi. Ai mà ngờ được không những không đánh ngất hắn được mà còn bị hắn xiên một phát, tuy đối với Hạ Hạ mấy vết thương này cũng chẳng đáng là gì nhưng mà khi Thượng Trầm nhờ nội yêu đan mà Giang Tam mang đến mà tỉnh dậy thì hắn lại không cho cô lộn xộn. Thậm chí còn đứng ở cạnh giường cô canh chừng cô đến giờ này đây.
Thấy Thượng Trầm vẫn không nhút nhích tí nào, Hạ Hạ đành vỗ vỗ cái ghế ở cạnh giường ra hiệu hắn ngồi ở đó. Thượng Trầm ngoan ngoãn đi sang ngồi trên ghế.
Hạ Hạ oán giận nói: “Cái con người ngươi sao mà cứng đầu thế? Đã bảo đây là vết thương bình thường thôi, đã là tu giả rồi thì mấy vết thương này có là gì đâu.”
Thượng Trầm rất uất ức, hắn sớm đã bảo cô đừng có đến gần hắn rồi mà, cô không chịu nghe kết quả bị hắn làm bị thương, hắn ở đây lo lắng cho cô kết quả cô lại oán giận hắn, còn không chịu nhận ra tính nghiêm trọng của vết thương.
Hắn nói: “Nếu lúc đó ngươi cũng dùng kiếm của mình tấn công ta thì có phải sẽ không nhận vết đâm này không? Sao lúc đó ngươi lại không chịu mang kiếm theo hả? Biết rõ ta có thể mất kiểm soát do độc phát tác mà ngươi vẫn dửng dưng không thèm mang kiếm theo, ngươi không xem trọng mạng sống của mình à?”
Hạ Hạ bó tay với hắn: “Đại ca à, ta làm sao biết ngươi mất kiểm soát lúc nào mà đem theo kiếm phòng bị chứ?”
“Thì đem theo phòng bị hai ngày này ngươi sẽ chết à? Con người ngươi vì sao lại không cẩn trọng gì hết thế?”
Hạ Hạ thật sự không muốn cãi nhau với hắn, cô nhắm mắt mặc kệ sự đời: “Ta đi ngủ, ngươi về phòng mình đi.”
Chờ một lúc mà cũng chẳng nghe tiếng của Thượng Trầm rời đi, Hạ Hạ lại bất đắc dĩ mở mắt. Quả nhiên người kia vẫn còn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm cô.
Thấy Hạ Hạ mở mắt nhìn mình, hắn còn ngây thơ hỏi: “Không phải ngươi nói đi ngủ sao?”
Hạ Hạ muốn hoài nghi nhân sinh với Thượng Trầm luôn: “Đại ca, không phải bảo ngươi về rồi sao? Ngươi ở đây thì làm sao ta ngủ?”
Thượng Trầm tưởng Hạ Hạ đối với hắn vẫn còn phòng bị nên không muốn hắn ở lại phòng của cô, tuy rằng trong lòng rất không phục vì sao Hạ Hạ vẫn còn phòng bị hắn nhưng Thượng Trầm đã quyết định ở phòng cô hết đêm nay thì tuyệt đối không thay đổi quyết định. Hắn nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi đâu. Ngươi ngủ đi!”
Hạ Hạ: “.... Hả???”
Làm hại cái gì? Cô có ý đó à?
Thượng Trầm nói tiếp: “Ngươi không cần phòng bị với ta, ta có thể dùng sinh mạng mình ra đảm bảo sẽ không làm hại ngươi.”
Hạ Hạ vốn định nói cô không có phòng bị hắn nhưng khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc trịnh trọng lấy tính mạng của mình mà đảm bảo của Thượng Trầm thì Hạ Hạ lại nổi tâm tư trêu chọc hắn, cô nghiêng người, tay chóng đầu đối diện với Thượng Trầm. Hạ Hạ nói: “Đến tên ngươi mà cũng chẳng nói cho ta thì ta lấy cái gì mà tin ngươi đây?”
Hạ Hạ thông qua Tiểu Hệ Hệ cũng biết tên của Thượng Trầm nhưng mà cô muốn hắn tự miệng nói cho cô biết hơn.
Thượng Trầm nghe thế thì ngẩn người, hắn quên bản thân hình như chưa từng giới thiệu tên cho cô, có lẽ cái đêm hắn gặp ác mộng nghe thấy cô gọi tên mình cũng là ảo giác. Hắn nhìn Hạ Hạ, thử thăm dò: “Nếu ta nói tên ta cho ngươi thì ngươi sẽ cho ta ở lại đây à?”
Hạ Hạ gật đầu, nói: “Đương nhiên, ngươi muốn ở mấy hôm cũng được.”
Thượng Trầm nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Hạ muốn thử nhìn biểu cảm của cô xem cô có nói dối hay không, sau khi xác nhận được Hạ Hạ không nói với mình thì hắn cũng nói ra tên của bản thân.
“Thượng Trầm, tên ta là Thượng Trầm.”
Hạ Hạ ra dấu được rồi sau đó cô vô cùng tự nhiên mà lùi vào phía trong giường, thấy hành động của cô Thượng Trầm lâm vào hoài nghi: “Ngươi làm cái gì đó?”
Hạ Hạ ra vẻ đương nhiên nói: “Nhường chỗ cho ngươi ngủ, chẳng lẽ ngươi định thức đến mai à?”
Chân mày Thượng Trầm giật giật, trán hắn nổi cả gân xanh kiềm nén lại cảm xúc muốn mắng Hạ Hạ: “Ngươi thân là quả nữ lại cho một cô nam lên giường của mình tự nhiên như thế không sợ tổn hại thanh danh à?”
“Thanh danh của ta có tốt đâu mà còn tổn hại hay không tổn hại nữa. Thế nào có nằm hay không? Nếu không thì ngươi về nơi của mình đi.”
Thượng Trầm: “....”
Nữ nhân vô liêm sỉ này!