Giường của phòng Hạ Hạ rất lớn, dù gì chỗ của Thượng Trầm cũng là dạng giàu nên việc có chiếc giường lớn cho phòng khách vốn rất ít người đến thì cũng chẳng có gì là lạ.
Thượng Trầm vốn nằm nép ở bên ngoài giường, Hạ Hạ nằm sát ở bên trong, chính giữa cả hai vốn có thể nhét thêm một người vào nữa nhưng không hiểu sao khi Thượng Trầm tỉnh dậy thì đã thấy Hạ Hạ nằm ở trong lòng hắn rồi. Hạ Hạ nằm trong lòng hắn thì tạm bỏ qua đi, mà hắn cư nhiên còn dùng tay làm gối cho cô nằm tay còn lại còn ôm eo người ta nữa.
Chưa bảo giờ mà Thượng Trầm có cảm giác muốn bóp chết mình như bây giờ. Người ta tuy thanh danh không tốt nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân khuynh nước khuynh thành (nghiêng nước nghiêng thành) mà hắn lại đi chiếm tiện nghi con gái người ta như vậy đúng thật là.... Tóm lại là hắn vốn không nên ngủ chung một cái giường với cô mới phải.
Thanh danh của hắn cũng đi tong luôn rồi!
Thượng Trầm từ từ rút cái tay được Hạ Hạ gối đầu ra, có lẽ vì bị Hạ Hạ dùng gối đầu cả đêm nên tay hắn tê cứng mạch máu lưu thông không đều nên lạnh ngắt.
Trong lòng Thượng Trầm lặng lẽ đưa ra quyết định, sau này vẫn nên ôm thôi không thể để gối đầu được.
Có lẽ Thượng Trầm không biết suy nghĩ này của hắn đã lộ ra chính bản thân thân hắn cũng muốn ngủ thêm lần nữa.
Vì tránh đụng phải vết thương của Hạ Hạ nên Thượng Trầm nhẹ nhàng mà điều chỉnh tư thế ngủ của Hạ Hạ từ nằm nghiêng sang nằm ngửa. Hắn còn không quên oán trách ở trong lòng.
“Người này đã bị thương rồi mà còn nằm nghiêng, cô không sợ đau chắc?”
Lúc nhìn thấy Thượng Trầm từ phòng Hạ Hạ bước ra thì Giang Tam đã bị dọa cho hết hồn, tí nữa làm rơi luôn dĩa bánh đang cầm trên tay, cũng may là hắn phản ứng nhanh nếu không thì bay luôn điểm tâm buổi sáng rồi.
Thượng Trầm dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn hắn: “Con người ngươi sao không cẩn thận thế? Còn nữa ngươi đến đây làm gì?”
Khó khăn lắm mới thoát khỏi cú sốc to lớn này, Giang Tam nói: “Ta vốn đến phòng công tử tìm người nhưng không thấy nên định sang đây hỏi Quỷ Y cô nương thật không ngờ... thật không ngờ...” công tử lại từ phòng của Quỷ Y cô nương đi ra.
Tai của Thượng Trầm đỏ lên, hắn ra vẻ lạnh lùng nói: “Quản tốt cái miệng của ngươi đi.”
Giang Tam ngoan ngoãn dùng miếng bánh bỏ kín cả miệng, ra hiệu miệng đầy rồi không thể nói được nữa.
Thượng Trầm liếc nhìn hắn một cái sau đó cũng đi về phòng mình rửa mặt.
Thấy thân ảnh của Thượng Trầm đi rồi Giang Tam mới vỗ vỗ ngực mình, tự an ủi bản thân: “Không sao không sao, công tử nhà mình cũng là con người cũng có thể động tâm vì một người chuyện đó cũng là chuyện bình thường.” hắn nhìn phòng Hạ Hạ lắc đầu thở dài, suy nghĩ đi đến tận phương xa nào đó: “Nhưng mà Quỷ Y cô nương hôm qua còn bị thương mà sao công tử có thể làm điều đó được cơ chứ? Quả nhiên nam nhân đều là cầm thú như thoại bản viết.”
Hắn lắc đầu như một ông cụ non mà chuyển hướng sang nhà bếp và cũng chẳng biết bản thân mình đã suy nghĩ một đêm ôm nhau ngủ thanh thuần của Hạ Hạ và Thượng Trầm thành một đêm không thể miêu tả.
Đúng là vẫn nên xem thoại bản ít thôi! Bổ não cũng là một loại bệnh!
Hạ Hạ nói: “Dược liệu này rất khó tìm nhưng ta biết một nơi có nó.”
Hôm nay cô lại phối dược liệu mới, lần này có một loại dược liệu không có ở chỗ Thượng Trầm nên buộc phải đi tìm ở nơi khác. Hơn nữa thuốc lần này cô nhắm rằng khả năng nó trị được độc Băng Cốt rất cao.
Giang Tam nói: “Thế Quỷ Y cô nương cứ nói, tại hạ sẽ ngay lập tức đi tìm.”
Hạ Hạ lắc đầu: “Bản thân ngươi thì chưa đủ, dược liệu này muốn tìm được nó thì cũng phải xem bản lĩnh nữa kìa.”
Thượng Trầm hỏi: “Có phải nó mọc ở nơi khó lấy không?”
Hạ Hạ gật đầu, nghiêm túc nói: “Phù Nghi tông có một cái vực liên kết với một bí cảnh, trong đó có rất nhiều dược liệu tốt bao gồm cả cây thảo dược mà chúng ta cần. Và đương nhiên muốn vào đó phải có sự cho phép của đám người kia, hơn nữa bí cảnh đó lại rất nguy hiểm ngay cả trưởng lão của Phù Nghi tông chưa chắc đảm bảo rằng khi vào trong bí cảnh sẽ trở ra mà không có vết thương nào.”
Giang Tam khi nghe Phù Nghi tông thì liền nhìn sang Thượng Trầm, quan sát sắc mặt của hắn. Thấy hắn không có biểu cảm gì quá kích động thì Giang Tam mới yên tâm mà hỏi Hạ Hạ: “Thảo dược đó không mọc ở chỗ nào khác sao?”
“Có.”
Giang Tam nghe thế thì vui mừng, hắn vội hỏi: “Ở nơi nào thế?”
Hạ Hạ rất bình tĩnh mà trả lời: “Bí cảnh lần trước chúng ta vào, nhưng nó đã sớm biến mất rồi.”
Vậy nên chỉ còn có duy nhất một chỗ là bí cảnh của Phù Nghi tông là có loại thảo dược này mà thôi. Việc đi đến Phù Nghi tông là việc không thể nào tránh khỏi.