Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 265: Chương 265: Khuynh thành Quỷ Y (30)




Hạ Hạ mở mắt, quả nhiên đối mặt với cô bây giờ không còn là hang động tối âm u đó nữa, lần này cũng giống với lần cô ở thế giới tâm linh cổ đại từ tương lai xuyên về quá khứ trong một thế giới.

Quả nhiên khi lời nói của tông chủ Phù Nghi tông và những câu của sư phụ Tiêu thần y thì Hạ Hạ cũng đã tạm đoán ra được rất có khả năng là cô sẽ xuyên về quá khứ trong thế giới này nữa rồi.

Nguyên nhân ở thế giới trước là do cô lưu lại nên mới xảy ra vấn đề xuyên không hai lần trong một thế giới vậy nên thế giới này rất có khả năng chuyện đó cũng diễn ra.

Nhưng lần này Hạ Hạ không biết bản thân là ai tên gì ở quá khứ của thế giới này.

Cô mặc một bộ y phục màu đỏ vô cùng bắt mắt, cộng thêm dung mạo của nguyên chủ vốn cũng chẳng phải dạng vừa nên đi trên con đường phồng hoa tấp nập như thế này có không ít người để mắt đến.

Linh khí ở nơi này bây giờ đặc hơn ở tương lai, bởi vậy nên tu vi của những tu sĩ nơi này đều không thấp đa phần đều ở mức trúc cơ trở lên. Cũng không biết sắp tới đã xảy ra chuyện gì mà linh khí lại giảm đi khiến cho tu luyện lại bị giảm lại nữa.

Cũng chẳng biết bây giờ là thời gian nào, mười năm hay hai chục năm về trước hay là lâu hơn?

Hạ Hạ không biết bản thân cô ở quá khứ nơi này để làm gì nữa. Nam chủ nữ chủ của thế giới này đâu có tiền kiếp hay gì đó đâu, vậy chỉ có thể là liên quan đến boss nhà cô.

Hạ Hạ sẵn tiện hỏi một người bán bánh bao ở bên đường về thời gian, tính toán một chút thì cô cũng biết mình đang ở khoảng thời gian 30 năm về trước.

Vậy là boss nhà cô và nguyên chủ đều chưa ra đời, nữ chủ cũng chưa ra đời nhưng nam chủ chắc khoảng gần được năm tuổi rồi.

Vậy cũng không tính đi tìm tiền kiếp hay gì cả nhưng tại sao cô lại ở đây nhỉ?

“Ngươi có biết tin gì chưa?” một nam nhân bình thường ngồi cùng bạn hữu của mình ở một bàn trà gần chỗ Hạ Hạ đang ngồi lên tiếng hỏi bạn hữu của mình.

“Chuyện gì? Ngươi lại nghe hóng được chuyện gì thú vị nữa à?” Người bạn hữu ngồi cùng bàn với nam nhân đó hỏi. Có lẽ đã quá thân thuộc với bạn hữu của mình nên gã đã biết chắc chắn vị bạn hữu của gã đã nghe được tin gì đó thú vị.

“Núi Vân Thanh có một thiên tài tu tiên đó ngươi nhớ không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi, cái tên đó nổi như cồn làm gì có ai mà không biết được chứ. Chuyện ngươi nghe được có lên quan gì đến hắn à?”

“Khu rừng ở phía đông bắc chỗ chúng ta đang ở này, cái nơi mà chỉ có người vào chứ không có người ra đó. Nghe nói tên đó và một số đồng môn khác của hắn vào trong đấy rồi, nghe bảo là tìm cái cỏ Thảo Liên hay Thảo Điền gì ấy?”

“Bọn họ cũng dám vào nơi đó sao? Quả không hổ là thiên tài, vào nơi nguy hiểm như thế chắc ngoài vị thiếu niên thiên tài đó ra thì những người còn lại cũng là bậc cao thủ!”

“Hai vị, cho ta hỏi một chuyện.”

Hai người đang nói chuyện say sưa thì bỗng dưng có người ngắt ngang, ngước nhìn lại thì người gọi họ là một vị cô nương tóc búi cao, mặc một bộ y phục màu đỏ thoải mái, người còn đem theo một thanh kiếm có vỏ màu đen tuyền nhìn sơ qua cũng biết là người tu tiên. Người này chính là Hạ Hạ, cô ngồi gần nên đã nghe cuộc trò chuyện của hai người này nảy giờ, cảm thấy nghe cũng đủ rồi nên Hạ Hạ đi đến hỏi, cô muốn hỏi xác nhận một chuyện nên mới.

Bởi vì hai người đều là dân thương, mà dân thường đều kính nể tu giả hết mực. Hạ Hạ lại là một cô nương nên cả hai đều rất niềm nở hỏi: “Cô nương muốn hỏi gì?”

“Cái vị thiếu niên thiên tài mà hai vị nói nãy giờ có thể cho ta biết tên họ của hắn là gì được không?”

Hai người nhìn nhau đồng loạt cười trước câu hỏi này của Hạ Hạ, một người nói: “Cô nương là người từ trong rừng tu luyện mới ra hay là cấm túc tu hành bao lâu nay nên mới không biết hắn à?”

“Có thể xem là như vậy đi.” Cô không có tu luyện hay cấm túc tu hành mà là từ tương lai xuyên về nên mới không biết. Nhưng cũng tạm xem là thế đi, dù gì cũng chẳng thể nói thật được, sẽ bị xem là tu luyện đến mức tẩu hỏa nhập ma đó.

“Vị thiếu niên kia họ hắn là họ Thượng tên có một chữ là Trầm, đầy đủ chính là Thượng Trầm. Là một người tu luyện vô cùng nhanh chóng, dù mới có hai mươi lăm tuổi nhưng cảnh giới đã đạt đến mức Nguyên Anh nên mới mọi người mới gọi hắn là thiên tại.”

Trong lòng Hạ Hạ xem như đã rõ, cô hỏi thêm: “Thế hắn có liên quan gì đến Phù Nghi tông trên núi Phù Nghi không?”

“Không có đâu, nghe nói hắn là trẻ mồ côi được bậc trưởng lão ở núi Vân Thanh nhận nuôi chẳng có liên quan đến họ Thượng ở Phù Nghi tông đâu.”

Hạ Hạ gật đầu cảm ơn một tiếng rồi rời đi, cô muốn đi đến khu rừng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.