“Hửm? Làm sao đây là thái độ của các ngươi khi đối với ân nhân của mình à?” Hạ Hạ dùng cây củi chọc chọc vào đám lửa trước mắt không cần ngước mắt lên cô cũng biết đám người trước mặt này đang dù ánh mắt kiên dè lẫn sự khinh thường nhìn Hạ Hạ.
Tính ra mọi chuyện cũng thật quá trùng hợp, Hạ Hạ tìm đến nơi này xem rốt cuộc Thượng Trầm ở quá khứ rốt cuộc có dính dáng gì đến Thượng Trầm ở tương lai hay không thì đúng lúc gặp đám người này. Nhìn trang phục cũng biết đám người đến từ cùng một tông môn, mà tông môn vào khu rừng này chỉ có người ở núi Vân Thanh thôi, tức là đám người này chung nhóm với Thượng Trầm quá khứ nhưng lại bị lạc trong quá trình vào rừng. Bọn họ gặp phải một con lang yêu tu vi rất cao gần như chuẩn bị hóa thành người đến nơi hơn nữa nó giống như là một lão đại của một nhóm lang yêu của khu rừng này nên đã bao vây đám người này lại, cũng may Hạ Hạ đã xử lí được con lang yêu đứng đầu kia làm cho những con còn lại kinh sợ nên bọn chúng đều rút lui hết.
Trong tình thế nguy hiểm như thế giữa lại cái mạng của đám người này thế mà lại chẳng biết ơn dùng ánh mắt khinh thường đó nhìn cô, nếu không phải đám người này lạc với nhóm đang đi với Thượng Trầm đi cùng bọn họ chắc chắn sẽ gặp hắn thì Hạ Hạ đã mốc mắt luôn cho khỏi nhìn bỏ thói khinh thường người khác rồi.
Một nữ nhân trong nhóm hừ mạnh nói: “Chẳng qua là tu tập tà đạo thôi có đáng gì mà khoe khoang chứ.”
Hạ Hạ cười cười đáp lại một câu khiến cho nữ nhân này nghẹn họng: “Chẳng qua là tu tập chính phái thôi thế mà để tà đạo cứu lại cái mạng.” Cô chóng cằm ngước nhìn về phía nữ nhân đó dùng cây gỗ chỉ thẳng vào ả, nói tiếp: “Nếu thấy khinh thường việc ta tu tà đạo cứu lấy ngươi là một nỗi ô nhục vậy thì đi chết đi, ta không cản.”
“Ngươi...”
Một nữ nhân khác xem như là người lớn nhất nhóm người này vội vàng xin lỗi Hạ Hạ: “Xin lỗi cô nương là sư muội của ta mạo phạm cô, cũng xin lỗi cô khi chúng ta chưa nói lời cảm ơn với cô vì đã cứu bọn ta nữa.”
Hạ Hạ tiếp tục cúi đầu dùng chọc chọc cành cây vào đám lửa trước mặt chẳng để ý nói: “Cảm ơn thì không cần đâu. Dù gì cứu mấy người là vì mấy người hữu dụng mới cứu, nếu không phải vì lí do đó thì ta đã mặc kệ rồi.”
Vị sư tỷ này nghe Hạ Hạ nói chuyện thẳng thắng như thế cũng nhất thời cạn lời, trong lòng nàng không ngừng hỏi chẳng lẽ ai tu ma đạo đều là người thẳng tính như thế hết sao?
Mặt Hạ Hạ vẫn không ngẩng lên, cô như tùy tiện nói: “Vị sư đệ đó của ngươi nếu như không giải độc sớm thì hai người nữa tính mạng của hắn cũng không giữ được đâu.”
Trong nhóm này có năm người hai nữ nhân và ba nam nhân. Trong đó có một vị tiểu sư đệ chẳng may bị lang yêu cào trúng, lang yêu này độc tính rất mạnh nếu không chữa trị kịp thời thì chỉ có con đường chết. Nhưng độc của nó cũng chẳng dễ trị trong nhóm người của bọn họ chẳng có ai có kiến thức quá nhiều về y thuật cả.
Sư muội hỏi sư tỷ: “Tần sư tỷ chúng ta phải làm sao đây? Nếu cứ để sư đệ như thế này thì đệ ấy sẽ gặp chuyện chẳng may mất.”
Sư tỷ cũng đang đau đầu vì chuyện này đây, nếu cứ tiếp tục như thế thì như Hạ Hạ nói vị sư đệ này mạng khó mà giữ được.
Một nam đệ tử mạnh dạng hỏi Hạ Hạ: “Cô nương không biết cô có biết về y thuật không? Cô có thể giúp chúng ta giải độc cho sư đệ mình không?”
Sư tỷ cũng nhìn lại Hạ Hạ với hi vọng rằng Hạ Hạ sẽ giúp mình, dùng gì Hạ Hạ cũng từng nói rằng bọn họ có giá trị với cô, mặc dù hơi khó chịu khi bị xem là như thế nhưng biết đâu được Hạ Hạ sẽ vì giá trị đó mà giúp bọn họ.
Chiếu theo quy tắc làm ăn của nguyên chủ Hạ Hạ nói: “Ta giải thì cũng giải được đó, nhưng mà cái giá phải trả không phải ai cũng làm được đâu?”
Vị sư muội kia nói: “Thế cái giá là gì? Ngươi muốn bao nhiêu tiền bọn ta đều đưa cho ngươi.”
Khóe môi Hạ Hạ nhếch lên: “Người khinh thường ta không có quyền bảo ta chữa bệnh này nọ cho người khác.”
“Ngươi...” vị sư muội này lại bị Hạ Hạ làm cho nghẹn họng lần thứ hai.
Sư tỷ nắm tay sư muội lắc lắc đầu ý ả đừng nói gì thêm nữa, nàng hỏi: “Cô nương cứ nói nếu là vàng bạc hay thảo dược bọn ta đều có thể cho cô miễn là cô chịu giải độc giúp sư đệ ta.”
Lần này Hạ Hạ cuối cùng cũng ngước đầu lên, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt vị sư tỷ đó, bình thản nói ra cái giá mà bất kì ai cũng kinh sợ: “Một lần chữa trị, lấy mười năm tuổi thọ. Và ta chỉ lấy tuổi thọ của người khác trong số các ngươi chứ không lấy tuổi thọ của người được chữa trị.”
Sư muội không thể tin được mà lớn tiếng nói: “Ngươi điên rồi!”
Dùng giọng điệu bình thản nói ra những lời khó tin đó, nữ nhân trước mặt này đúng là điên thật rồi.