Năm ngày sau tại một quán trọ, có một nữ nhân mặc trên người một bộ y phục đỏ rực, đội một cái mũ có màn che nhìn không thấy rõ mặt. Bên hong của nữ nhân còn đem theo một thanh kiếm đen, nhìn vào cũng biết là người tu luyện.
Tiểu nhị thấy nữ nhân đã ngồi vào bàn liền vội vã đến mà đón tiếp: “Khách quan không biết người muốn ở đây dùng trà hay ở lại.”
Hạ Hạ đặt thanh kiếm lên bàn, nói: “Trước hết ngươi mang trà ra đây.” cô ném một thỏi bạc cho tiểu nhị nói thêm: “Cho ta một phòng, thuê ba ngày. Nhiêu đây đủ rồi chứ?”
Tiểu nhị theo bản năng cắn lên thỏi bạc xem có phải là bạc thật hay không, thấy đúng là bạc thật liền vội vã lấy lòng: “Đủ đủ đủ khách quan chờ ta một chút, trà sẽ được tiểu nhân mang lên ngay đây.”
Trong lòng tiểu nhị vô cùng vui mừng, hôm nay gặp được tu giả quả nhiên tu giả luôn luôn hào phóng, nếu cứ thế này thì gã và ông chủ sẽ phát tài sớm thôi.
Trà không lâu sau cũng được mang lên, tiểu nhị vừa đặt trà xuống bàn xong xuôi cho Hạ Hạ thì một top người ăn mặc bạch y đi vào, điếm sương sương thì cũng hơn mười người. Ai ai cũng đem theo kiếm, trên y phục còn có kí tự riêng xem ra là tu giả thuộc tông môn nào đó tới này.
Cũng không lạ gì khi nhiều người tu giả bỗng dưng lại đến nơi này như thế, bởi vì thị trấn này là nơi gần nhất của bí cảnh mới vừa xuất hiện.
Ngày mai bí cảnh sẽ mở ra, bởi vậy nên hôm nay các đệ tử của những tông môn lớn sẽ đến đây nghỉ tạm để rồi ngày mai còn vào bí cảnh.
Tiểu nhị miệng cười như nở hoa đến đón tiếp.
Thị trấn này không phải chỉ có một quán trọ nhưng mà quán trọ này chính là quán trọ to nhất ở đây, phụ vụ đương nhiên tốt hơn những quán trọ khác bởi vậy nên quán trọ này trở thành nơi được nhiều đệ tử tông môn để ý nhất.
Trong nguyên tác tiểu thuyết hay sau khi Lục Yên trùng sinh thì đều có tình tiết đệ tử Phù Nghi tông đụng độ với đệ tử của Thái Trúc tông về vấn đề phòng trọ.
Hạ Hạ uống một ngụm trà, mang theo tâm thái xem kịch vui.
Những người mặc bạch y này đều là đệ tử của Phù Nghi tông, cũng bình thường không quá ngạc nhiên vì tiểu thuyết tu chân có liên quan đến tông môn này nọ thì quá nữa tông môn mà nam nữ chính ở thì y phục của đệ tử thống nhất là màu trắng rồi chỉ có số ít tác giả cho y phục màu khác thôi.
Tiểu nhị còn chưa trò chuyện việc chọn phòng với đại sư huynh dẫn đầu là nam chủ Tống Y thì lại có thêm một top người mặc y phục màu xanh lục bước vào.
Tới rồi, đệ tử của Thái Trúc tông tới rồi.
Sau một hồi cãi vã tranh chấp với nhau thì tiểu nhị hướng về phía chỗ Hạ Hạ đang ngồi nói gì đó với đám đệ tử của Thái Trúc tông, vừa nghe tiểu nhị nói xong thì một nữ đệ tử theo Hạ Hạ quan sát nãy giờ là người kiếm chuyện nhiều nhất xông về phía cô.
Đứng trước mặt Hạ Hạ nữ đệ tử này khoanh tay hất cằm ra vẻ cao ngạo nói: “Nếu ngươi nhường căn phòng của ngươi lại cho bọn ta mà đi sang nhà trọ khác thì ta sẽ trả cho người gấp đôi số tiền ngươi vừa đưa cho tên tiểu nhị đó.”
Hóa ra là muốn lấy phòng của cô. Trong nguyên tác cốt truyện không có sự xuất hiện của nguyên chủ vì lúc đó nguyên chủ đã ngỏm rồi nên không có việc thiếu phòng nhưng bây giờ Hạ Hạ xuất hiện nên việc thiếu phòng này đã xảy ra.
Vốn là Phù Nghi tông đến trước nên có lẽ phòng họ đã đủ chỉ là Thái Trúc sẽ thiếu đi một phòng, cùng tông môn với nhau chẳng lẽ lại để một đệ tử đi nơi khác ở?
Đương nhiên là không thể rồi, bởi vậy nên vị cô nương này mới đến chỗ Hạ Hạ muốn cô nhường phòng của mình lại cho bọn họ.
Có điều... nói chuyện như thế này không bị ăn đấm là may huống chi còn đòi người ta nhường phòng.
Hạ Hạ dứt khoát nói: “Không muốn đổi.”
Nữ đệ tử có lẽ được nuông chiều đã quen chưa bao giờ bị người khác từ chối thế này nên giận đỏ mặt nhưng cũng chẳng biết nói gì ngoài chỉ vào Hạ Hạ nói một chữ: “Ngươi...”
Một nam đệ tử khác vội vàng đem nữ đệ tử này đẩy về đội ngũ phía sau, nở nụ cười hiện hòa nói với Hạ Hạ: “Vị tiên hữu này thật ngại quá sư muội của ta không biết nói chuyện nên thái độ có chút không đúng mong vị tiên hữu này bỏ qua cho.”
Lúc nãy hắn vừa nhìn qua đã chú ý đến thanh kiếm mà Hạ Hạ đặt trên bàn nên đã biết Hạ Hạ cũng là người trong tiên môn nhưng có lẽ là tu giả tự do không theo một tông môn nào.
Bình thường không có tông môn đáng ra sẽ tôn trọng người có tông môn hơn vì những người ở tông môn sẽ có tông môn làm hậu phương nếu gây chuyện thì tông môn sẽ đứng ra giải quyết. Một tu giả tự do nếu đắc tội người trong tông môn thì khó mà chống lại nổi.
Nhưng bây giờ mình đang cần phòng của người ta nên vẫn nên dùng thái độ nhẹ nhàng trước.
Nhưng mà Hạ Hạ không phải những người bình thường nói một hai câu là xong, cô nói: “Biết như thế thì sao này đừng để cô ta lên nói chuyện nữa.”
Sắc mặt nam đệ tử nhanh chóng cứng đờ, hắn tưởng Hạ Hạ sẽ nể mặt tông môn mà nói không sao sau khi nghe hắn nói như thế.