“Nói tóm lại ta không thể nhường phòng, các ngươi đi sang nhà trọ khác đi.”
Hạ Hạ lại uống thêm một ngụm trà, lời nói của cô cũng đã đủ rõ ràng. Mặc kệ tên nam đệ tử này đến xin lỗi cho sư muội hắn hay muốn tiếp tục thương lượng với cô lấy lại căn phòng kia thì Hạ Hạ cũng đã trả lời từ chối trước.
Nam đệ tử trong lòng không phục nhưng cũng không dám làm ra động thái quá lớn, thông thường thì những tu giả tự do vì không có tông môn, không thể có nhiều tâm pháp tu luyện nên đa số bọn họ đều có tu vi thấp hơn những người trong tông môn. Tuy nhiên đó cũng chỉ là đa số, vẫn có một số ít tu giả tự do tìm được tâm pháp lợi hại nên tu luyện thậm chí còn cao hơn vài vị trưởng lão ở tông môn.
Cách nói chuyện của Hạ Hạ rất khí phách, cho người ta cảm giác cô rất lợi hại bởi vậy cho nên nam đệ tử không xác định được Hạ Hạ là tu giả tự do lợi hại hay không?
Chưa xác định được nên hắn không dám động thủ.
Hắn không dám, nhưng sư muội hắn là nữ đệ tử khi nãy dám. Nàng ta không chút do dự rút kiếm thoát chạy về bàn của Hạ Hạ mà tấn công cô.
Nam đệ tử còn chưa kịp phản ứng theo bản năng lui về phía sau, lui xong rồi thì hắn mới hối hận. Sư muội hắn tu vi so với độ tuổi muội ấy cũng thuộc dạng nổi trội nhưng đối thủ mặt cũng không lộ còn chưa biết thực lực, lỡ đâu thực lực người ta không phải dạng bình thường thì sư muội của hắn phải làm sao.
Hạ Hạ tay còn đang cầm chén trà, mắt thấy nữ đệ tử tấn công thì cô liền ném chén trà đó về phía nữ đệ tử còn sẵn tiện cầm lấy luôn thanh kiếm trên bàn rồi đá cái bàn cùng toàn bộ chén trà và bình trà về phía nữ đệ tử.
Nữ đệ tử huy kiếm, kiếm khí nhanh chóng làm những đồ vật bằng sứ bằng gỗ kia vỡ làm đôi, làm ba.
Mọi người ở gần đó thấy có đánh nhau thì vội vàng đứng dậy, sợ là liên lụy đến mình. Bọn họ vốn cũng chỉ là những người bình thường đến quá này uống trà ăn một ít món nổi tiếng chỗ này thôi mà cũng chẳng yên.
Hạ Hạ kiếm cũng lười rời khỏi vỏ, cô dùng chặn kiếm của nữ đệ tử một cách ngon lành. Nữ đệ tử có chút ngạc nhiên khi thấy cô chặn được tất cả các chiêu thức của mình.
Nàng tức giận, lại ra tay nhanh hơn lúc nãy cũng đã sử dụng luôn linh lực vào kiếm nhưng mà vẫn như lúc nãy không có thay đổi gì, Hạ Hạ vẫn chặn hết được những đòn kiếm của nàng. Cô lấy tốc độ nhanh chống chặn kiếm của nữ đệ tử, chân cũng không nhàn rỗi mà tấn công đối thủ.
Nữ đệ tử né được mấy chiêu nhưng bỗng nhiên tốt độ Hạ Hạ lại nhanh hơn khiến cho nữ đệ tử nhất thời lơ là bị Hạ Hạ đá một cú vào chân khiến cho nàng không chịu nổi mà khụy một chân xuống.
Nam đệ tử nhìn quan sát thực lực Hạ Hạ nãy giờ cũng đủ rồi, hắn thấy sư muội mình bị ép đến quỳ một gối thì vội vàng tới trợ giúp.
Hạ Hạ chặn lại kiếm của hắn, nam đệ tử tranh thủ nói với cô: “Tiên hữu, sư muội ta chỉ nhất thời nóng giận chứ không có cố ý tấn công tiên hữu. Tiên hữu cũng đừng để những người phía sau đều lệ chứ.”
Lời này của nam đệ tử mang nghĩa là nếu như Hạ Hạ còn tiếp tục động thủ thì những đệ tử đang đứng ở phía sau cũng sẽ không khách khí nữa.
Hạ Hạ nhướng mày, đây là uy hiếp cô?
Cô hất kiếm của nam đệ tử ra, sau đó lại bức ép cho nam đệ tử lùi về sau. Kiếm rời khỏi võ, lưỡi kiếm đặt ngay cổ của nữ đệ tử.
Mấy đệ tử đi theo thấy như vậy đều đồng loạt rút kiếm, chỉ về hướng Hạ Hạ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến đến tấn công cô.
Nữ đệ tử tức giận, rất muốn đứng lên đánh với Hạ Hạ nhưng lưỡi kiếm của Hạ Hạ lại nằm rất sát với cổ nàng, động một chút là chết!
Hạ Hạ hướng về nam đệ tử nói: “Khi ngươi uy hiếp người khác thì cũng nên nhìn tình hình lại đi, ai là người có con tin thì người đó thắng.”
Nói đơn giản, mạng của nữ đệ tử ở trong tay Hạ Hạ, muốn uy hiếp cô thì xem lại con tin đang nằm trong tay cô.
Nữ nhân này thật khiến cho người ta khó mà thăm dò được, khi đánh nhau cũng chỉ sử dụng chiêu thứ đao kiếm thông thường hoàn toàn không dùng đến linh lực làm cho người ta không thể dò được tu vi của cô, đã thế rồi còn không thấy rõ mặt. Nhưng những chiêu từ nãy giờ cũng đủ cho thấy cô cũng chẳng phải thuộc dạng tầm thường rồi. Chỉ chiêu thức đao kiếm mà lợi hại như thế, thêm linh lực thì không biết lợi hại đến mức nào.
Vẫn không nên chọc thì hơn.
Nam đệ tử lo cho an nguy của sư muội mình nên ngoài giải hòa ra thì hắn không còn cách nào khác: “Tiên hữu không nên lạm sát người như vậy, chúng ta sẽ đi đến quán trọ khác không đụng chạm vì đế tiên hữu, vẫn mong tiên hữu rộng lượng mà thả sư muội ta ra.”