Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 240: Chương 240: Khuynh thành Quỷ Y (5)




Hạ Hạ nhếch môi, thật đúng là không biết ai cho hắn cái tự tin chỉ cần làm như thế thì cô sẽ thả tiểu sư muội của hắn ra.

Cô mở miệng còn chưa kịp nói câu gì thì bên trên mái nhà bỗng nhiên vang lên tiếng động lớn, thậm chí còn có dấu hiệu sập xuống và chỗ nó muốn sập xuống là chỗ của Hạ Hạ và nữ đệ tử kia.

Hạ Hạ không còn cách nào khác ngoài buông tha cho nữ đệ tử né khỏi chỗ đang đứng, cũng may nữ đệ tử cũng là người nhanh nhẹn thoát khỏi chỗ đó.

Mái nhà sập xuống, một thiếu niên mặc hắc y xuất hiện, tên này hẳn là đạp mái nhà mà xuống. Hạ Hạ có chút cạn lời, cửa nhà trọ còn mở mà cần chi phải đạp mái nhà mà xuống như vậy, cách làm màu này hơi bị tốn tiền trả lại cho chủ quán à.

Nam đệ tử đỡ lấy nữ đệ tử ân cần hỏi han: “Muội có bị thương không?”

Nữ đệ tử lắc đầu, nàng xoa xoa cổ mình ánh mắt oán hận mà nhìn về Hạ Hạ, nếu trừng mắt có mà có thể giết chết người thì bây giờ Hạ Hạ đã bị nàng ta giết cho mấy lần luôn rồi. Cơ mà trừng như vậy, mắt của nàng ta sẽ không bị lé đó chứ?

Hạ Hạ rất thoải mái mà nhìn lại nữ đệ tử đó, cơ mà cô đang đội mũ nên không ai thấy biểu cảm của cô cả.

Thiếu niên mặc hắc y xuất hiện bằng cách làm màu này nhìn xung quanh nhà trọ một lượt, đầu tiên ánh mắt của hắn nhìn đến đám đệ tử Thái Trúc tông rồi sau đó lại nhìn sang đám đệ tử Phù Nghi tông, cuối cùng ánh mắt hắn đặt lên người Hạ Hạ.

Hạ Hạ chặc lưỡi, lại có hiệu ứng bươm bướm gì nữa đây? Rõ ràng trong nguyên tác cốt truyện hoàn toàn không có cảnh này. Tiểu Hệ Hệ sau này nhớ đưa cho chị kịch bản nào đúng sát với nguyên tác nhất đi, cứ gặp chuyện thế này thì phiền phức chết.

Tiểu Hệ Hệ: [???]

Liên quan gì đến nó? Không phải là do kí chủ nên tất cả mới thành ra như vậy sao?

Thiếu niên hắc y cũng chỉ Hạ Hạ sơ qua một cái, giống như hắn không xác định được có đúng người hay không, chưa chắc chắn nên tạm thời bỏ qua. Thiếu niên hắc y đi đến chỗ đứng của tiểu nhị nói nói gì đó, tiểu nhị đang thiếu sức sống vì có đánh nhau trong quán trọ rồi lại có người phá nhà xuất hiện nghe thiếu niên hắc y nói xong thì vội vàng lấy ra một cái máy tính phiên bản cổ đại mà tính toán, chắc là thiếu niên hắc y đang nói về việc đền bù tiền mái nhà.

Đã nói rồi, làm màu cho cố vô bây giờ đền tiền. Ngày xưa tu giả hay thích làm ba cái trò làm màu nổi bậc này lắm hả?

Hạ Hạ cũng không muốn biết câu trả lời cho lắm, cô tra kiếm vào vỏ hướng về phía nam đệ tử nói: “Nhanh đi đi, trước khi sư muội ngươi lại gây chuyện. Lần này sẽ không may mắn thoát khỏi nữa đâu.”

Nữ đệ tử không phục còn muốn nói gì đó thì nam đệ tử đã nhanh tay bịt miệng nàng lại, hắn cười lấy lòng: “Được được, tiên hữu cứ thông thả.” sau đó hắn quay sang nói với những đệ tử khác: “Chúng ta đi tìm nhà trọ khác.”

Sau khi ra khỏi nhà trọ, nữ đệ tử được nam đệ tử thả ra mới tức giận không phục nói: “Tống sư huynh, sao huynh lại cản muội? Nếu chúng ta hợp xuất lại không chừng sẽ đánh bại cái người ngạo mạn đó.”

Tống sư huynh không cho là như thế, hắn nghiêm túc nói: “Muội thử nghĩ xem nàng ta đến đây để làm gì?”

Nữ đệ tử chẳng có hứng thú nói: “Nàng ta đến đây làm gì thì liên quan gì đến chúng ta. Cái người ngạo mạn đó đáng ghét như thế, sau khi khám phá xong bí cảnh muội nhất định sẽ cho nàng ta một bài học.”

Tống sư huynh gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Nữ đệ tử chậm một nhịp: “Đúng cái gì cơ?”

Tống sư huynh giải thích: “Chúng ta đến đây là bì bí cảnh, mà thực lực nàng ta nếu ta không lầm thì còn hơn cả muội. Tu giả thực lực cao bỗng dưng đến vùng hoang vu hẻo lánh như thế này thì quá nữa là vì bí cảnh. Không chừng khi vào bí cảnh chúng ta còn có thể gặp lại nàng ta. Yên tâm đi, vào đó rồi thì ta nhất định đòi lại công đạo cho muội.”

Nữ đệ tử bắt nhịp được điều Tống sư huynh đang nói là gì, nàng nở nụ cười toan tính, nói: “Ý huynh là sao khi vào bí cảnh thì chúng ta sẽ giết nàng ta?”

Tống sư huynh hài lòng mà xoa đầu nữ đệ tử, con ngươi của hắn hiện lên tia ác độc: “Bên ngoài chúng ta không tiện giết người bởi vì danh tiếng của tông môn nhưng vào bí cảnh thì lại khác, nàng ta là một tu giả tự do cho dù có chết ở bí cảnh thì cũng chẳng có ai hay biết cứ cho là nàng ta có người thân hay đạo hữu đi thì bọn họ cũng chỉ tưởng nàng chết vì do bí cảnh nguy hiểm thôi. Vừa không mất uy danh của tông môn, vừa giết được kẻ thù chúng ta hời rồi còn gì.”

Nữ đệ tử giơ ngón cái tặng Tống sư huynh: “Không hổ là huynh, cứ như thế này thì nàng ta chết chắc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.