Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 148: Chương 148: Liên hoa nhiễm huyết (16)




“Ngay lúc này đánh vào khoảng không đi.” Hạ Hạ sau khi xác định Dạ Nhạc cùng Vạn Cố Trì cả hai đều đứng đúng vị trí thì lập tức ra hiệu.

Cả hai người đều đánh vào khoảng không nhưng thật chất là đang đánh vào ranh giới của ảo cảnh, Vạn Cố Trì ở đây ngay lập tức mở mắt dậy.

Hạ Hạ thấy hắn đã mở mắt rồi thì cũng chẳng nói gì nhiều ngược lại thì chạy ra ngoài, Vạn Cố Trì thấy thế cũng vội vàng chạy theo.

Hạ Hạ là đang chạy đến chỗ của hai lão nhân gia, chủ nơi này. Dạ Nhạc thấy Hạ Hạ đến thì vội vàng vẫy tay gọi: “Sư phụ chỗ này.”

Hạ Hạ vội vàng chạy đến kiểm tra quanh người hắn xác định không có chuyện gì mới thở nhẹ một hơi. Lúc nãy cô giao chuyện này cho Dạ Nhạc làm đúng thật là có hơi lo lắng.

Vạn Cố Trì nhìn Hạ Hạ rồi lại nhìn Dạ Nhạc trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên, nàng rất quan tâm đến vị đệ tử này.”

Y nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy bóng dáng của Chúc Tử Đan đâu: “Chúc Tử Đan không ở chung với hai người à?”

Hạ Hạ lúc này mới nhớ lại hình như cô đã bỏ quên nữ chủ sang một bên rồi: “Chẳng phải vì ngươi sao. Lúc đó mà ta không đến kịp thì ngươi đã mắc bẫy của nhi quỷ rồi, ta còn bận lo việc đó nên ai mà gọi nàng ta được.”

Nghe thấy thế Vạn Cố Trì nhíu mày: “Nếu lỡ nàng ta xảy ra chuyện gì thì sao?”

Hạ Hạ chẳng để ý nói: “Nàng ta thì có thể xảy ra chuyện gì được. Dù gì nàng cũng là đệ tử của ngươi liên quan gì đến ta.”

Nếu nàng ta mà có gặp chuyện gì liên quan đến tính mạng thì Tiểu Hệ Hệ đã không im như thế rồi.

Nghe Hạ Hạ nói như thế mày của Vạn Cố Trì càng nhíu chặt, giọng y xen lẫn một chút tức giận nói: “Nhưng đó cũng là đồ tôn ngươi, cũng là người của Vạn Linh tông, ngươi không thể bỏ mặt làm ngơ.” Càng nói thì Vạn Cố Trì càng lớn giọng, như đang quát Hạ Hạ vì thái độ của cô.

Hạ Hạ không ngờ Vạn Cố Trì lại nổi giận, có đều cô là người dễ bị người khác quát thế sao?

Bởi vậy nên Hạ Hạ cũng lớn giọng theo: “Nếu ngươi quan tâm nàng đến thế thì mau đi tìm đi, còn ở đây mà nhiều lời với ta.”

Dạ Nhạc đứng giữa hai người lúng túng đến chẳng biết làm sao, không khí đầy mùi đấu đá dùng từ hiện đại chính là đầy mùi thuốc súng như thế này, bảo hắn làm sao xen vào. Dù gì cả hai người đều là trưởng bối.

Vạn Cố Trì tức giận phất tay áo rời đi, y chẳng muốn ở lại với người không có trách nhiệm bảo vệ hậu bối như Hạ Hạ. Bây giờ vẫn nên đi qua chỗ Chúc Tử Đan xem nàng có bị thương hay gặp chuyện gì không.

Dạ Nhạc nói: “Sư phụ, ngươi làm như thế không sợ sư bá giận người sao?”

Hạ Hạ liếc nhìn sang Dạ Nhạc, cô cười mỉa mai nói: “Ta còn phải sợ hắn giận sao!”

“Hắn lo cho đệ tử hắn như thế thì cũng đừng vướng vào ảo cảnh rớt phiền cho ta. Đi, Dạ Nhạc. Chúng ta vào phòng hai lão nhân gia của nơi này xem con nhi quỷ đó trốn ở xó nào.”

Từ nãy đến giờ tiếng động lớn như thế như hai lão nhân gia vẫn không tỉnh lại có thể là do bị con nhi quỷ đó dùng thuật gì đó rồi. Bọn họ không nghe nhưng có lẽ con nhi quỷ đó nghe nên rất có thể nó đã trốn đi nơi khác.

Vạn Cố Trì đi đến chỗ của Chúc Tử Đan thì thấy cô ả đang nằm trên giường, à không phải nói đúng hơn là cô ta ngấc gần giường nên mới được nằm lên giường một cách hơi khó nhìn như thế.

Y nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ lại gặp ảo cảnh một lần nữa.”

Vạn Cố Trì chẳng qua chỉ tách Hạ Hạ ra có một chút thôi, chẳng lẽ y lại nhập ảo cảnh lại nhanh như thế.

Y không tin đi đến bên chỗ Chúc Tử Đan để tay lên gần mũi cô ta thì phát hiện hơi thở của cô ta cũng rất đều tựa như ngủ. Tình cảnh này quá mức quen thuộc.

Y không thể tùy tiện đụng bậy được nên ngay lập tức muốn chạy đến chỗ Hạ Hạ chất vấn cô cùng xác định xem có phải bản thân mình lại lạc vào ảo cảnh một lần nữa không.

Nhưng mà ngay sau khi Vạn Cố Trì bước xa khỏi phòng Chúc Tử Đan thì Chúc Tử Đan vốn đã tưởng là ngất đi lại mở mắt dậy.

Ánh mắt của ả hiện rõ sự không cam lòng cùng tức giận.

Ả biết trong thời gian này giá nào thì Hạ Hạ cũng sẽ gặp ảo cảnh nên cố ý giả ngất như thế này, dù sao thì Vạn Cố Trì cũng sẽ đến phòng ả đầu tiên nên ả định sẽ giả ngất cố ý kéo dài thời gian khiến cho Vạn Cố Trì sẽ không kịp cứu Hạ Hạ để cho cô ta tự mắc bẫy của nhi quỷ lạc vào ảo cảnh, chết mãi mãi.

Nhưng điều khiến ả không ngờ Vạn Cố Trì lại chẳng quan tâm đến ả ngược lại chỉ xem xét hơi thở rồi bỏ đi, chắc hẳn là muốn đến chỗ của Hạ Hạ.

Chúc Tử Đan nắm chặt tay thành quyền đánh lên giường một cái: “Đáng giận, Khương Đình lần này xem như ngươi may mắn. Lần sau chắc chắn ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”

Có lẽ Chúc Tử Đan không biết, người lần này lạc vào ảo cảnh của thai quỷ là Vạn Cố Trì nên kế khạc của ả mới khônh thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.