Thời gian trôi rất nhanh, mới đây đã được một năm kể từ khi Hạ Hạ nhận Dạ Nhạc làm đệ tử, Chúc Tử Đan thân là nữ chủ bây giờ cũng đã gần đột phá cảnh giới trúc cơ chuẩn bị lên kim đan kỳ, còn Dạ Nhạc bởi vì căn cốt không tốt nên bây giờ chỉ vừa chạm đến cảnh giới trúc cơ tầng một. Tuy không quá lợi hại nhưng đối với kẻ ba linh căn như hắn như thế là ổn rồi, có thể tự ngự kiếm mà không cần đến pháp bảo nữa.
Hôm nay Hạ Hạ phải bận đi sang nơi khác làm việc nhưng vì việc này khá nguy hiểm đối với những người hiện giờ tu vi còn chưa cao như Dạ Nhạc nên cô không thể dẫn hắn theo được.
Sáng sớm trước khi đi thì Hạ Hạ đã dặn kĩ càng Dạ Nhạc phải chăm chỉ tập luyện vẫn nên ở nơi này thôi không được phép đi đến nơi khác tốt nhất là ở yên đây đến khi cô trở về. Tiểu Đào tuy rằng chỉ mới một trăm tuổi nhưng vẫn có pháp lực để tấn công này nọ tuy rằng rất yếu nhưng Hạ Hạ vẫn cố ý bảo nó trông chừng và bảo vệ Dạ Nhạc cho thật tốt.
Tiểu Đào có hơi không kiên nhẫn nói: “Biết rồi, biết rồi nữ nhân như ngươi tại sao lại nói nhiều như thế chứ, ta nghe một lần cũng đủ hiểu rồi.”
Hạ Hạ gõ lên đầu nó một cái: “Cũng không nói nhiều với ngươi.” Cô quay sang Dạ Nhạc lại tiếp tục dặn dò.
Cả quá trình dặn dò Dạ Nhạc luôn gật đầu rất ngoan ngoãn, khi mà Hạ Hạ chuẩn bị đi xuống tới nơi cho phép ngự kiếm thì Dạ Nhạc mới lên tiếng.
Hắn hơi ấp úng nói: “Sư phụ, người khi nào sẽ về?”
Hạ Hạ hơi dừng một chút rồi nhìn hắn nói: “Nhanh thôi.”
Tính khoảng thời gian cô và Dạ Nhạc ở cùng với nhau bất quá cũng chỉ có một năm nhưng mà hai người thường xuyên dính với nhau ít khi xa nhau quá hai ngày nhưng bây giờ việc lần này Hạ Hạ đi nhanh nhất cũng là bốn ngày mới về đến đây.
Bình thường ở gần không có cảm giác gì nhiều như khi xa rồi mới biết thiếu đối phương bản thân cảm thấy trống trải như thế nào.
Nhìn bóng Hạ Hạ dần dần khuất đi Dạ Nhạc ôm chặt Tiểu Đào trong lòng.
Tiểu Đào: “!!!!”
Tên nhóc chết tiệt mau thả bổn gia gia ra, bổn gia gia sắp bị ngươi ôm chết rồi.
Đáng tiếc vì nó bị ôm chặt trong lòng của Dạ Nhạc nên không thể nói chờ đến khi Dạ Nhạc phát hiện bản thân cư nhiên ôm quá chặt rồi thả Tiểu Đào ra thì nó không còn sức để mắng nữa.
Dạ Nhạc ôm Tiểu Đào và căn nhà nhỏ của mình. hắn để nó trên bàn rồi dụng tay chọc chọc vào cái má sửa của Tiểu Đào.
Tiểu Đào dở sống dở chết nằm ở trên bàn, ngửa cái bụng to tròn lên đối mặt với trần nhà bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Dạ Nhạc nói: “Tiểu Đào ngươi nói xem sư phụ tốt như thế ta phải làm gì mới xứng với người đây?”
Qua một năm tình cảm Dạ Nhạc đối với sư phụ mình chỉ có lớn hơn nồng nhiệt hơn chứ không hề có một chút suy giảm, nhưng hôm trước hắn vô tình nghe được Chúc Tử Đan đã lên đến trúc cơ tầng thứ chín rồi còn bản thân hắn chỉ mới ở tầng một khoảng cách xa như thế hắn cảm thấy có chút tự ti.
“Ngươi xem Chúc Tử Đan cùng ngày vào tông môn với ta nhưng cảnh giới đã cao hơn ta rất nhiều rồi, càng ngày ta càng thấy chuyện ta và sư phụ đúng thật là chuyện huyền huyễn.”
Tiểu Đào hận không thể bổ não Dạ Nhạc ra xem hắn rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu, vì sao cứ hay tự ti như thế.
“Ngươi còn đang nghĩ về người tên Chúc Tử Đan đó à, ta nghe nói rồi nàng ta có đơn linh căn ngươi có tam linh căn vốn dĩ khoảng cách đã có sự chênh lệch rồi, ngươi muốn tốc độ tu nhanh như nàng ta thì trừ phi ngươi kiếm được cơ duyên hay tiên duyên nào đó nếu không thì ngươi chỉ có thể mơ mà thôi.”
Dạ Nhạc chuyển sang chọc chọc cái bụng Tiểu Đào: “Ngươi nói xem ở đâu kiếm ra tiên duyên, tiên duyên đâu phải hoa cỏ nơi nào cũng gặp được.”
Tiểu Đào như một ông cụ non thở dài hận rèn thép không thành sắt nhìn Dạ Nhạc: “Ngươi để tâm chuyện đó làm gì, Khương Đình có bao giờ chê ngươi đâu, cô ta còn thân thiết với ngươi hơn cả cha mình kìa.” Chỉ có bản thân ngươi ngu ngốc nên mới không nhận ra thôi. Tiểu Đào không nói ra vì nó biết khi nói ra thì Dạ Nhạc cũng sẽ không tin, nó đã nói mấy lần rồi lần nào cũng như thế nên nó cũng không muốn nói nữa.
“Sư phụ và cha người ấy quan hệ vốn không tốt. Từ lúc ta vào tông môn đến bây giờ thì chưa bao giờ thấy sư phụ chủ động đi tìm cha mình. Mặc dù không biết vì sao nhưng ta luôn cảm thấy quan hệ của sư phụ và Khương trưởng lão luôn có một bức tường chắn lại, không thể nào vượt qua bước tường đó để thân thiết với nhau hơn.”
“Chỉ là do cảm nhận của ngươi thôi, Khương Đình và lão già Khương kia có khoảng cách vậy khônh lẽ giữa cô ta và trưởng môn lại không có khoảng cách hả?”
Tiểu Đào vốn chỉ là nói chơi thôi thật không ngờ là Dạ Nhạc lại gật đầu.
“Ta cảm thấy giữa sư phụ và trưởng môn đúng thật không có khoảng cách thậm chí còn mơ hồ xuất hiện một sợi dây nhỏ quấn chặt ngón út của hai người với nhau.”
Tiểu Đào nghe như thế cũng bỏ bộ dáng lười biếng ngồi thẳng dậy nghiêm túc nhìn Dạ Nhạc, nó cẩn thận hỏi: “Sợi dây đó màu đỏ sẫm lại mỏng như sợi chỉ đúng không?”
Dạ Nhạc gật đầu.
Tiểu Đào không thể tin tưởng nói: “Ngươi có khả năng nhìn thấy những thứ chẳng ai có thể nhìn vốn đã gây bất ngờ rồi, bây giờ thứ ngươi nhìn thấy lại khiến ta càng bất ngờ.”