Tương truyền rằng hơn một trăm năm trước có một người có thể nhìn thấy mối quan hệ giữa kẻ này cùng người kia, bất cứ là quan hệ gì dưới ảnh mắt của người đó nó đều hiện rõ ràng với hình dạng một sợi chỉ đỏ cùng với một chiếc gương vô hình.
Sợi chỉ đó được buột ở ngón tay khác nhau cũng tượng chưng cho mối quan hệ khác nhau, đa phần sợi chỉ đỏ sẽ xuất hiện nhiều nhất ở ngón áp út và ngón út. Ngón áp út chính là định tình duyên hay còn gọi là dây tơ hồng mà nhiều người truyền miệng nhau kể lại, còn ngót út chính là đại diện cho người cùng chung một dòng máu với mình. Gương vô hình hoàn toàn ngược lại với sợi chỉ đỏ, chỉ cần mặt gương vô hình giữa hai người càng ngày càng dày thì quan hệ của hai người vô cùng kém, có thể trở thành kẻ thù với nhau.
“Tuy nhiên khả năng nhìn thấy gương vô hình cùng sợi chỉ đỏ hơn trăm năm trước chỉ có một người nhìn thấy và cũng là người duy nhất. Thật không ngờ bây giờ ngươi cũng có khả năng này.” Tiểu Đào tấm tắc nói.
Dạ Nhạc không tin tưởng lắm, hắn nói: “Ý ngươi là sư phụ cùng với trưởng môn mới là cha con thật sự, còn Khương trưởng lão chỉ là người dưng.”
Tiểu Đào thở dài nói: “Ta biết ngươi không tin tưởng điều này, bản thân ta cũng không thể tin được lại có một chuyện động trời như thế. Tốt nhất chuyện này vẫn nên dấu kín không thể tùy tiện để lộ ra ngoài, nếu bị lộ ra thì người chịu thiệt vẫn là sư phụ ngươi.”
Dạ Nhạc gật đầu, hắn bây giờ đã biết lí do vì sao mà trưởng môn lại đồng ý cho sư phụ hắn và Vạn sư bá hủy hôn đơn giản như thế rồi.
Chẳng qua Dạ Nhạc vô tình nghe được một số đệ tử lâu năm ở đây thắc mắc rằng vì sao trưởng môn lại đơn giản chấp nhận hủy hôn sự này, dù sau Vạn Cố Trì cũng là cháu của ông ấy còn Khương Đình chỉ là đồ tôn cho dù thân đến thế nào thì cũng không thể để cho cháu trai mình bị nhụt nhã như thế được.
Bây giờ Dạ Nhạc xem như hiểu rõ rồi, hai người là huynh muội thì làm sao có thể cưới nhau được cơ chứ, mặc dù không biết vì sao lại có hôn sự này nhưng mà Dạ Nhạc đoán rằng trưởng môn cũng chẳng muốn nhưng lại không thể tùy tiện bịa ra một cái lí do nào đó được, bây giờ sư phụ hắn từ hôn đúng thật có một cái cớ để hủy hôn ước này, tạm giữ bí mật sư phụ hắn và Vạn sư bá có cùng dòng máu với nhau.
Mặc dù Vạn Cố Trì hơi bị thiệt thòi nhưng đây chính là phương án tốt nhất.
Tuy nhiên Dạ Nhạc vẫn có chút thắc mắc về kĩ năng mới nhận được này: “Tiểu Đào, theo như ngươi nói thì người có thể nhìn thấy sợi chỉ đỏ cùng gương vô hình thì không phải chỉ có thể nhìn thấy một người mà bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy đúng không?”
Tiểu Đào gật đầu, nó không hiểu hỏi: “Làm sao? Ngươi đừng nói với ta là ngươi chỉ nhìn thấy mỗi Khương Đình thôi nha.”
Không phụ kỳ vọng của Tiểu Đào, Dạ Nhạc suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cái.
Tiểu Đào kích động: “Không phải chứ!”
“Kiến thức một năm qua của ta không thể nào sai được, người có thể nhìn thấy hai thứ kia đều có thể nhìn thấu hai thứ ấy trên tất cả mọi người, không có lí nào cả thế giới đều không nhìn thấy mà chỉ nhìn thấy một người như thế được.” Tiểu Đào không tin hỏi lại: “Ngươi có chắc không vậy?”
Dạ Nhạc thành thật nói: “Ta nhớ kỹ rồi, ta chỉ thấy sợi chỉ đỏ cùng gương vô hình của sư phụ. Tuy nhiên chỉ thấy giữa người cùng Khương trưởng lão và trưởng môn mới xuất hiện hai thứ đó còn đối với người khác thì vẫn bình thường, sư phụ không có sợi chỉ đỏ hay gương vô hình với người khác.”
Tiểu Đào lại không tin tưởng kêu lên, nó vò đầu mình: “Sao lại như thế chứ? Ta không thể nào học sai được, quyển bí tịch yêu tinh sẽ không nói dối.” Nó ngẫm nghĩ một lát rồi như phát hiện gì đó nhìn Dạ Nhạc, nói: “Không chừng kĩ năng của ngươi vẫn chưa thành thục nên chỉ thấy có một người thân cận nhất là Khương Đình thôi.”
Dạ Nhạc cũng cảm thấy khả năng này độ chính xác vô cùng cao, bỗng dưng hắn nghĩ về chuyện gì đó, mặt tái lại, Tiểu Đào còn lo suy nghĩ không phát hiện sự lạ thường này của Dạ Nhạc.
Giọng nói của Dạ Nhạc có phần run rẩy, ngữ khí cứng ngắt hỏi Tiểu Đào: “Tiểu Đào, người mà hơn trăm năm trước cũng có khả năng nhìn thấy hai thứ này mà ngươi nói đó, ngươi có biết hắn là ai không?“.
Tiểu Đào không hiểu vì sao Dạ Nhạc lại hỏi thế nhưng nó cũng thành thật đáp: “Tuy không biết tên hắn nhưng thân phận của hắn cũng vô cùng nổi khi đó.”
“Hắn có thân phận gì? Lợi hại không?” Dạ Nhạc cẩn thận từng li từng tí hỏi.
“Hắn nghe nói vô cùng lợi hại có thể dùng một đấu trăm tiên giả, là ngươi của ma tộc. Nói một cách chính xác nhất hắn chính là ma tôn thời ấy.”
Sắc mặt của Dạ Nhạc vốn đã trắng bây giờ nghe xong lời này của Tiểu Đào lại trắng hơn.
Suy nghĩ của hắn quả nhiên không sai, kẻ có khả năng nhìn thấy hai thứ đó là ma tôn!