Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 158: Chương 158: Liên hoa nhiễm huyết (26)




Cũng một năm rồi Dạ Nhạc cứ tưởng rằng bản thân sớm đã quên đi sự hiện diện của kẻ tóc trắng kia, đã sớm quên đi những lời hoang đường mà gã nói nhưng mày sự thật mãi luôn là sự thật. Hắn đúng thật đánh giá quá cao bản thân mình, không những hắn không quên được những lời nói kia ngược lại còn nhớ sâu nó vào lòng để cho những lời nói đó từ từ gặm nhấm lấy hắn làm cho hắn không thể nào ổn định khi gặp Hạ Hạ.

Chỉ là đã một năm không gặp Dạ Nhạc cứ nghĩ bản thân trở lại tông môn rồi gã tóc trắng ấy sẽ không tìm đến được nhưng có lẽ hắn đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ.

Lại trong một không gian trong như thơ mộng như thật chất hai người duy nhất ở bên trong không gian này không thơ mộng như vậy.

Dạ vâng không có vũ khí, Tiểu Đào không biết vì ló do gì cũng bị kéo theo hắn đến không gian này, tuy rằng bản thân nó bây giờ cũng chẳng tính là mạnh nhưng mà lại làm ra một bộ dáng hung dữ đe dọa gã tóc trắng.

Gã tóc trắng một ánh mắt cũng chẳng cho Tiểu Đào, trong mắt gã Tiểu Đào chỉ là một con kiến, một ngọn cỏ không cần để mắt đến làm gì.

Dạ Nhạc ôm lấy Tiểu Đào vào lòng cảm nhận rõ sự run sợ của nó, nhưng mà Tiểu Đào lại không biết bản thân đã sợ đến mức run cả người ngược lại còn bảo Dạ Nhạc: “Ngươi... ngươi đừng sợ... ta.. ta sẽ bảo vệ ngươi.” Ngay cả lời nó cũng lắp như vậy mà còn mạnh miệng bảo vệ người ta.

Dạ Nhạc thở dài trong lòng, gã tóc trắng này tìm đến hắn với mục đích giống như lần trước, thái độ của gã đối với hắn là cung kính nên không đến mức sẽ hại hắn bởi vậy nên không cần Tiểu Đào phải bảo vệ.

Gã tóc trắng nghe như thế miệng nhếch thành một độ cung, đây không phải cười vì vui mà cười khinh bỉ bởi lời nói của Tiểu Đào nhưng khi đối diện ánh mắt của Dạ Nhạc gã bất động thanh sắc nuốt nụ cười đó vào.

Ma tôn cho dù hình dạng có thay đổi thế nào vẫn là ma tôn uy áp vẫn còn đó, gã không có gan mà đi khinh thường ngài.

Gã tóc trắng phất tay một cái, Tiểu Đào đang trong lòng của Dạ Nhạc trong tức khắc không còn động đậy nữa. Con ngươi của Dạ Nhạc co rụt lại đỡ lấy Tiểu Đào lên gần quan sát cho dù gọi thế nào thì nó cũng chẳng trả lời hay động đậy gì cả.

Dạ Nhạc tức giận đến đỏ ngầu mắt, hắn quay đầu về phía gã tóc trắng giọng nói không kìm được sự tức giận: “Ngươi đã làm gì nó?”

Ngay quanh chân Dạ Nhạc bây giờ vốn chẳng còn là một đám cỏ xanh mát nữa ngược lại nó lại giống như bị thiêu cháy lên, cỏ đen thui lụi tàn.

Một cơn cuồng phong không biết từ đâu bay đến chỗ của gã tóc trắng, gã không thể né được thế là bị áp suất của cơn cuồng phong này hất bay.

Thấy được hoàn cảnh trước mắt như thế Dạ Nhạc ngơ ra luôn, nơi này chỉ có hắn và gã tóc trắng đó không có người thứ ba bởi vậy nên trận cuồng phong này ngoài hắn ra thì ai sử dụng, không lẽ gã tóc trắng điên khùng đến mức tự làm hại bản thân mình.

Gã tóc trắng lao đi vết máu ở miệng trong lòng không khỏi cảm thán: “Ma tôn quả nhiên lợi hại cho dù sức mạnh còn chưa được khai phá mà có thể mạnh đến mức này rồi.”

Gã biết điều Dạ Nhạc tức giận bây giờ là gì gã muốn giải thích bất quá Dạ Nhạc bỗng dưng nổi lên linh lực tạo trận cuồng phong này làm gã chưa kịp nói gì đã bị đánh oan.

“Ma tôn, con tiểu đào yêu trên tay người vẫn chưa chết chỉ là hôn mê thôi, ngài đừng lo lắng.”

Dạ Nhạc nghe thế thì thở nhẹ một hơi, cũng còn may, đây là tiểu đào yêu sư phụ cho hắn, hắn không thể nó xảy ra chuyện gì được.

“Ma tôn thần tên là Lý Bạch là ma tộc dưới tay ngày từ rất lâu rồi. Chỉ là một số lí do ngài phải biến thành bộ dáng bây giờ, ma giới đang rất hỗn loạn vì không có người dẫn đầu, nhiệm vụ của thần chính là chờ ngài tái sinh giải thoát phong ấn cho ngài, thần đã chờ ngài rất lâu rồi.”

Sắc mặt của Dạ Nhạc trắng như giấy, hắn đã đọc qua một số việc của ma tôn gần nhất rồi, trong đó kể rất chi tiết những gì mà ma tôn đã làm, ác nhân ác nghĩa đến mức nào. Hắn thật sự không nghĩ được kẻ là ma tôn ác nhân ác đức đó lại chính là bản thân mình.

“Ta không cần biết bản thân là ma tôn hay là gì cả, ta chỉ biết bây giờ ta là Dạ Nhạc là đệ tử của sư phụ mà thôi.”

Nghe Dạ Nhạc nhắc đến sư phụ ánh mắt của Lý Bạch có chút thay đổi tuy nhiên lại chẳng biểu hiện rõ ra, huống chi bây giờ Dạ Nhạc đang kích động làm sao có thể quan sát được.

Im lặng một lát Lý Bạch đưa ra thỏa thuận: “Ma tôn nếu như người không muốn trở thành ma tôn thì người có muốn học một chút ít thứ khác để nhanh chống tăng tu vi không?”

“Học những thứ của ma giới?”

Lý Bạch gật đầu.

Dạ Nhạc không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: “Không được ta không thể nào phản bội sư phụ.”

“Nhưng nó lại không biểu hiện quá rõ nhìn qua cũng chỉ là công pháp tu tiên bình thường, nếu người tu luyện nó thì có thể bảo vệ sư phụ người. Ma tôn, tương lai có một số việc vượt qua dự tính rất nhiều.”

Nghe đến Hạ Hạ, ánh mắt của Dạ Nhạc lộ lên sự do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.