Mới đấy mà thời gian bỗng dưng trôi nhanh thật, Hạ Hạ thắm thoát đã ở thế giới này ba năm rồi. Thật sự mà nói thì đối với tu tiên giả cái gọi là ba năm này chẳng qua chỉ là một lần bế quan tu luyện, không những thế bế quan tu luyện cũng có khi hơn khoảng thời gian ba năm này nữa.
Hạ Hạ sớm tối cứ ở nơi của mình cùng với Dạ Nhạc và Tiểu Đào chứ cũng chẳng quan tâm gì đến nam nữ chủ, dù gì tình cảm của hai người họ cũng chẳng cần cô để tâm đến làm gì chuyện gì cũng sẽ đến mà thôi, cho dù thế nào thì hai người vẫn là nam nữ chủ, thiếu mất một nhân vật nữ phụ như cô cũng sẽ có tình huống khác thúc đẩy bọn họ đến với nhau.
Việc mà Hạ Hạ cần làm mỗi ngày đó chính là nhìn Dạ Nhạc luyện tập, có lẽ hắn đã kiếm được tiên duyên nào đó khiến cho tu vi tăng lên một cách chống mặt có thể sánh ngang với mức độ tu luyện của nữ chủ.
Lúc biết chuyện này Hạ Hạ chỉ âm thầm giơ ngón tay cái, không hổ là boss nhà cô làm việc gì cũng giỏi như thế.
“Không hiểu vì sao tại thị trấn thuộc tỉnh Cố Nghị gần đây có một số động tĩnh của ma khí, một số người tu tiên tự do gần đấy cũng biết được chuyện này vội vàng báo lên những nơi tiên môn như chúng ta. Họ biết họ không đủ sức chống lại với những kẻ ma tộc, chúng ta cũng chưa chắc sẽ đánh thắng nhưng mà bổn phận là người tu tiên mặc kệ bọn ma tộc có mạnh như thế nào thì chúng vẫn phải cố hết sức để bảo vệ người dân nơi đó. Không chỉ thế, ta còn nghi ngờ ma tôn sẽ một lần nữa xuất thế tại nơi này.” Nói đến câu này mặt của trưởng môn không nhịn được mà nghiêm lại.
Ma tôn sống hơn một ngàn năm, tu vi cao ngất ngưởng, khó khăn lắm mới giết được hắn thì trong vòng thời gian chưa quá hai trăm năm thì hắn lại tái xuất chuyện này đúng thật không quá đơn giản.
Với tình thế linh lực của đất trời càng ngày càng ít thế này thì bọn họ sợ rằng không đủ khả năng để đánh với ma tôn.
Còn nhớ năm đó trưởng môn cũng mới chỉ là một thiếu niên vừa bước chân vào con đường tu tiên này không lâu đã nghe không ít chuyện về ma tôn, thậm chí có một lần không biết nên gọi là may mắn hay xui xẻo mà thấy được trận đánh giữa người tu tiên cùng với ma tôn.
Thật rõ ràng ma tôn mặc dù chỉ có một mình nhưng lại có đủ sức để chống đối với hơn hai mươi kẻ tu tiên, lúc đó trưởng môn cũng không may bị phát hiện chỉ đối mắt một lần với ma tôn thôi thì trưởng môn vẫn còn bị ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng người đối diện kia làm cho ám ảnh.
Tuy nhiên ám ảnh đó còn chưa được bao lâu thì lại bị thù hận thay thế, sư phụ của trưởng môn năm ấy cũng đi diệt ma tôn giúp cho dân chẳng may bị ma tôn giết ngược lại, mà sư phụ của trưởng môn cũng chỉ là cha của ông, bởi vậy nên mối thù này đương nhiên trưởng môn sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.
“Việc này hệ trọng bởi vậy nên không chỉ có mình tông môn chúng ta còn có thêm ba tôn môn đứng đầu khác cùng nhau đến nơi đó điều tra và ngăn chặn việc ma tôn xuất thế. Các ngươi về chuẩn bị ngày mai sẽ xuất phát, nhớ chuẩn bị đủ vũ khí cũng như những vật cần thiết khác.”
Sau khi mọi người rời khỏi chỗ của trưởng môn không ngạc nhiên khi Hạ Hạ biết mình sẽ được trưởng môn âm thầm gọi ở lại.
Cô rốt cuộc vẫn thắc mắc không hiểu bản thân nguyên chủ cùng với trưởng môn có quan hệ gì khiến cho trưởng môn luôn đối xử với cô khác hẳn với mọi người.
“Tiểu Đình, ta hi vọng lần đi này con đừng có đi đến.”
Hạ Hạ nghe như vậy nhíu mày: “Trưởng môn việc đi này càng nhiều người càng tốt, dù gì cũng là ma tôn.”
Ma tôn xuất thế tức cũng là cha của Dạ Nhạc chuẩn bị trở lại nhân gian, sau đó sẽ giải phong ấn cho Dạ Nhạc khiến cho hắn trở về ma tộc, tuy nhiên vẫn có điều Hạ Hạ vẫn không hiểu lắm. Trong sách để lại rằng ma tôn cùng với một thượng tiên cùng nhau đồng quy vô tận tại vực Nhạc Thanh. Nếu như tại vực mà một khi rời vào thì chết không toàn thây đó mà ma tôn vẫn có thể sống lại được thì chẳng lẽ thượng tiên kia cũng không sống lại được sao?
Cũng có một lỗ hỏng khác tại nơi này, vì trong nguyên tác cũng như kí ức đời trước của nguyên chủ thì không có loại tình tiết ma tôn cùng với một thượng tiên đồng quy vô tận mà chỉ nói hắn ta bị bao vây trong lúc bế quan ở thời điểm đỉnh cao nhất, nếu như có người phá đám thì sẽ không tu luyện một cách hoàn chỉnh lúc đó sẽ bị ma lực phản vệ lại mà chết. Bây giờ cô xuyên vào thì hoàn toàn thành một kịch bản khác.
Trưởng môn nhìn cô đôi mắt lại hiện lên sự u buồn khó tả: “Ta không muốn con đi mạo hiểm.”
Hạ Hạ nhìn ông, cô cũng muốn nhìn xuyên qua đôi mắt ấy xem ông ta rốt cuộc nghĩ gì trong đầu: “Cha ta còn chưa nói gì vì sao hết lần này đến lần khác trưởng môn luôn quan tâm ta một cách thái quá như thế.”
Đúng vậy, Khương trưởng lão còn chưa nói vì sao trưởng môn lại nói trước.