Hạ Hạ uống một ngụm trà nhìn về phía Dạ Nhạc đang luyện kiếm, cô nói: “Đường kiếm của ngươi quá nặng gây ra tiếng gió như thế dễ bị kẻ địch phát hiện, đó là một điều bất lợi đối với ngươi.”
Dạ Nhạc nghe như thế dừng động tác luyện kiếm lại, bây giờ trên tay hắn đang cầm một thanh kiếm rất nhẹ rồi hơn nữa hắn đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể khi xuất chiêu nhưng vẫn không làm đúng ý của Hạ Hạ.
Hạ Hạ nói tiếp: “Hơn nữa bởi vì ngươi cố hết sức làm giảm tiếng gió đường đi của kiếm nên những chiêu thức ngươi xuất ra đều rất nhẹ không đủ để tạo vết thương lớn.”
Cô đi đến chỗ Dạ Nhạc, đôi mắt của cô bỗng dưng được một tấm lụa trắng bịt lại, đủ cho cô không hề thấy được hoàn cảnh xung quanh.
Hạ Hạ cầm một cây kiếm gỗ đứng tại chỗ của Dạ Nhạc, Dạ Nhạc thấy thế không hiểu hỏi: “Sư phụ, người đang định làm gì?”
“Bây giờ ngươi đánh với ta, ngươi dùng thanh kiếm mình đang sử dụng còn tư thì dùng thanh kiếm gỗ này. Chỉ cần ngươi hất dâng thanh kiếm gỗ hay là nó gãy thì xem như ngươi thắng.”
Dạ Nhạc vội vàng lắc đầu, thấy đôi mắt Hạ Hạ đã bị lụa trắng che sợ cô không thấy được hành động của mình, hắn lên tiếng: “Sư phụ, đệ tử ngu dốt không thể nào thắng sư phụ được.”
Hạ Hạ nghe như thế nhíu mày, mặc dù bây giờ cô không thấy được biểu cảm của Dạ Nhạc nhưng cô cũng đoán được tám phần bộ dáng của hắn bây giờ.
Cô khuyên nhủ nói: “Không cần tự ti, chỉ đánh với ta mấy chiêu xem như luyện tập thôi. Chẳng lẽ ngươi không muốn mạnh hơn?”
Dạ Nhạc đương nhiên muốn mình trở nên mạnh hơn, hắn không để những người khác cười nhạo sư phụ mình vì nhận phải một đệ tử phế vật như hắn.
Nghĩ nghĩ một lúc Dạ Nhạc tuân lệnh nói: “Sư phụ, vậy đệ tử ra tay đây.”
Hạ Hạ nghe thế nở nụ cười: “Không ai lại nói với đối thủ của mình khi nào mình xuất chiêu đâu.”
Dạ Nhạc mới được Hạ Hạ đào tạo hơn hai tuần, sức khỏe cũng trở nên tốt hơn một chút, rất tiếc là vì Hạ Hạ là tu giả nên không ăn uống mà chỉ hấp thụ linh khí đất trời còn Dạ Nhạc lại chưa lên trúc cơ nên không thể tích cốc, hắn mặc dù có ăn cơm nhưng cũng chỉ ăn canh ra đạm bạc không thể bồi béo được.
Nhưng mà bộ dáng bây giờ của hắn cũng đỡ nhìn hơn bộ dáng khi vừa lên núi.
Hạ Hạ dùng thanh kiếm gỗ nhẹ nhàng đỡ lưỡi kiếm của Dạ Nhạc, rõ ràng một thanh kiếm gỗ thế mà lại không bị gãy khi đụng đến thanh kiếm sắt kia. Thanh kiếm gỗ xoay chuyển một vòng, bàn tay Hạ Hạ như một con rắn nhẹ nhàng uyển chuyển dùng thanh kiếm gỗ gõ lên chỗ tay cầm kiếm của Dạ Nhạc, hắn ăn đau theo phản xạ làm rơi kiếm.
Cứ như vậy trong vòng một chiêu Hạ Hạ đã làm rơi kiếm của Dạ Nhạc.
Cô tháo khăn lụa che mắt, nhìn Dạ Nhạc đang nhặt kiếm lên. Từ trong không gian dự trữ của nguyên chủ lấy ra một lọ thuốc, Hạ Hạ đi đến nắm lấy tay phải của Dạ Nhạc.
Dạ Nhạc sợ mình sơ ý làm bị thương sư phụ vội vàng chuyển kiếm sang tay trái, nhìn thấy Hạ Hạ bôi thuốc cho mình, hắn không tự nhiên muốn rút tay lại.
Hạ Hạ nhíu mày nắm chặt hơn: “Yên nào.”
Dạ Nhạc nghe thế ngoan ngoãn không rút tay về, nhưng tai hắn lại đỏ như bị luộc chín, hắn nói: “Sư phụ lúc nãy người đánh cũng không mạnh, không đến mức bị thương đâu.”
“Không cần ngươi nói, ta dùng lực thế nào thì chính ta rõ.” Hạ Hạ dùng lực tuy rằng không lớn quá tuy không đến sẽ sưng phù lên nhưng cũng sẽ làm cho tay đỏ lên, chắc hẳn sẽ in dấu hằn.
“Sư phụ, vì sao người lại biết đệ tử xuất hiện hướng nào mà chặn đòn kiếm của đệ tử thế?”
Hạ Hạ vừa bôi thuốc cho hắn vừa nói: “Là tiếng gió. Như trước ta đã nói, khi đôi mắt không còn khả năng nhìn thấy thì các giác quan sẽ trở nên mẫn cảm rõ ràng, nhất là thính giác. Chỉ cần mộ tiếng gió nhỏ thôi thì cũng sẽ gây bại lộ vị trí của ngươi. Đó cũng chính là lí do mà những người tu giả mù vẫn rất lợi hại, họ rất tỉ mỉ trong việc nghe động thái xung quanh mình. Hiểu rõ chưa?”
Dạ Nhạc gật đầu: “Đệ tử hiểu rồi.”
Hạ Hạ nói tiếp: “Ưu thế của ngươi rất thích hợp để ám sát nhưng mà ngươi lại dính phải đòn chí mạng của những kẻ ám sát là để lộ vị trí mình đang ở. Bởi vậy sau này cẩn thận một chút, nhất là đường kiếm của ngươi. Nhớ kĩ tuy nhẹ nhưng vết thương phải lớn, một chiêu giải quyết nhanh gọn.”
“Đệ tử nhớ kĩ. Nhưng mà sư phụ lúc nãy vì sao người dùng kiếm gỗ chặn chiêu của đồ nhi mà kiếm gỗ vẫn không gãy?”
Hạ Hạ im lặng một lát rồi mới nói: “Chẳng qua là do áp suất gió và không khí ngăn lại sự va chạm trực tiếp của hai thanh kiếm thôi.”
Dạ Nhạc nghe xong cảm thấy khá ngờ vực, Hạ Hạ búng trán hắn một cái nói: “Sau này khi ngươi lợi hại hơn sẽ rõ. Bây giờ về tu luyện đi.”
“Vâng.”
Hạ Hạ nhìn tay mình một chút rồi thở dài trong lòng.
Quả nhiên bất kỳ thanh kiếm nào cho dù vô dụng đến đâu vào tay cô cũng trở nên hữu dụng.
...
Chỉ muốn nói với mọi người một điều là........ mình yêu mọi người nhìuuuu