“Trưởng môn, ta đến rồi.”
Hôm nay trưởng môn bỗng dưng gọi Hạ Hạ đến nơi ông ở, còn về lí do ông gọi Hạ Hạ đến thì chưa rõ nhưng có thể bây giờ sẽ rõ rồi.
Hạ Hạ đến nơi rồi mới biết ngoài cô ra còn có cả nam chủ Vạn Cố Trì.
Vạn Cố Trì khi thấy Hạ Hạ cũng hơi ngạc nhiên một chút, y gật đầu với cô một cái xem như là chào hỏi. Hạ Hạ gọi một tiếng sư huynh.
Dù muốn dù không thì vai vế của Vạn Cố Trì vẫn hơn Hạ Hạ một bậc bởi vậy nên y vẫn là sư huynh cô.
Trưởng môn gật đầu một cái bắt đầu vào chuyện chính.
Dạo gần đây người dân ở dưới núi gặp một chuyện vô cùng kỳ lạ, cụ thể hơn là một gia đình giàu có ở trong trấn dưới núi gặp một chuyện rất kỳ lạ đó.
Hằng đêm họ đều nghe một tiếng khóc của trẻ em không rõ nguyên nhân phải vì sao tiếng khóc đó xảy ra. Bởi vì xảy ra nhiều ngày liên tiếp nên hộ gia đình đó đưa thư gửi đến Vạn Linh tông nhờ sự giúp đỡ của Vạn Linh tông. Trưởng môn muốn hai người xuống dưới làm rõ chuyện này, Hạ Hạ còn Vạn Cố Trì gật đầu chấp thuận.
Hạ Hạ sẵn tiện nói: “Ta có thể đem theo đệ tử của mình không?”
Không chỉ Vạn Cố Trì mà trưởng môn cũng ngạc nhiên bởi câu nói này của cô. Tuy hơi ngạc nhiên một chút nhưng trưởng môn vẫn gật đầu đồng ý.
Ông nói: “Không ấy Vạn Cố Trì cũng nên để đệ tử mình đi cùng đi, sẵn tiện rèn luyện cho đệ tử của con luôn.”
Vạn Cố Trì suy nghĩ một lát cũng gật đầu.
Sau khi nghe trưởng môn nói không có việc gì thì ngày mai xuất phát thì Vạn Cố Trì đã bước đi ra ngoài trước. Hạ Hạ cũng vừa định bước đi theo thì bỗng dưng trưởng môn lại gọi cô trở lại.
“Tiểu Đình.”
Hạ Hạ quay người lại, nhìn ông. Ánh mắt của trưởng môn bây giờ vô cùng ôn như nhưng cũng pha lẫn một chút u buồn, khi ông nhìn cô giống như xuyên qua cô nhìn thấy một người khác.
Hạ Hạ nói: “Trưởng môn, ta và người không thân thiết lắm vẫn nên gọi ta là Khương Đình đi.”
Trưởng môn nghe cô nói như thế hơi ngẩng người ra một chút, sau đó ông cười khổ: “Đúng vậy, con họ Khương mới đúng chứ. Ta làm gì có tư cách gọi con là Tiểu Đình chứ.”
Hạ Hạ hơi thấp mắt xuống không nhìn thẳng vào trưởng môn. Tuy rằng không hiểu hết đầu đuôi câu chuyện này là như thế nào nhưng mà cô cũng tạm đoán được mẹ của nguyên thân và trưởng môn của Vạn Linh tông có một mối quan hệ không tầm thường.
Khóe mắt của trưởng môn mơ hồ động nước lại như sắp rơi nước mắt đến nơi, giọng nói của ông vô cùng chua chát cùng tiếc nuối: “Con cũng đoán ra đúng không? Hay là chỉ đoán ra được một nữa?”
Rõ ràng tu tiên giả có thể giữ bộ dáng trẻ của mình không cần phải để bộ dáng thật đúng tuổi mà có thể chọn dừng ở bộ dáng khi đẹp nhất của mình. Nhưng trưởng môn lại không giống, ông năm nay đã hơn một trăm tuổi vốn dĩ có thể dùng bộ dáng năm hai mươi hoặc độ tuổi trưởng thành nào đó như bao trưởng lão khác nhưng ông lại chọn sống với bộ dáng thật của mình. Một ông lão tuy rằng không có nét nhăn trên mặt mình nhiều như những lão nhân khác như râu và tóc đều đã bạc phơ giống bộ dáng của ông bụt trong những câu truyện cổ tích.
“Ta không biết trưởng môn đang nói về điều gì.”
Hạ Hạ không nói thẳng suy đoán của mình ra, từ trước đến nay cô xuyên vào nguyên thân hoặc là tình cảm với cha mẹ không tốt hoặc là nguyên thân không có cha mẹ, cha mẹ mất. Nhưng lần này lại khác hoàn toàn vì có khả năng cao nguyên chủ không phải là con gái của Khương trưởng lão mà là con gái của trưởng môn.
Đó cũng chắc hẳn là lí do vì sao nguyên chủ nhiều lần vô lễ với trưởng môn đều không bị trưởng môn trách phạt.
Nguyên chủ không nghĩ nhiều về việc này nhưng không có nghĩa là Hạ Hạ không để ý đến. Cô có thể khẳng định suy đoán của mình khả năng đúng rất cao.
Còn về lí do vì sao bây giờ nguyên chủ lại sống với thân phận con gái của đồ đệ của thúc mình thì cô không rõ.
Thúc của nguyên chủ chính là đệ đệ trưởng môn, phó trưởng môn. Bộ dáng của phó trưởng môn có lẽ ông ta cũng biết về việc này.
Trong chuyện này sợ rằng chỉ có ba người biết, bao gồm trưởng môn, phó trưởng môn và mẹ của nguyên thân.
Nguyên thân cũng từng thắc mắc không hiểu vì sao mình lại hay cãi nhau với Khương trưởng lão mà đối với trưởng môn lại mang cảm giác hơi yêu quý vì được ông chiều ý nên mới có nhiều lần vô lễ như thế.
Còn về vì sao chỉ có ba người biết mà tất cả những người khác đều không biết thì thông qua ánh mắt của trưởng môn Hạ Hạ dám chắc rằng nguyên thân thật sự vô cùng giống mẹ mình, có thể giống đến mức là bản sao của mẹ nguyên thân. Bởi vậy nên mới không có ai nhận ra.
Hạ Hạ bình tĩnh nói: “Trưởng môn không còn việc gì nữa thì ta đi trước đây.”
Cô cũng không chờ trưởng môn trả lời mà trực tiếp rời đi.
Thấy thân ảnh của cô rời đi rồi thì nước mắt của trưởng môn không nhịn được nữa rơi xuống. Ông thủ thỉ nói: “A Lê, là ta có lỗi với nàng, có lỗi với con chúng ta.”