Hạ Hạ vào lớp. Thời gian cô xuyên vào cách ngày nữ chính giả trọng sinh còn ba tháng.
Tốt, chỉ cần trong ba tháng này cô khiến cho nam nữ chủ nguyên tác thích nhau là được.
Vấn đề là cô và Lục Tiêu Tiêu không quen biết nha, làm sao đây? Không thể cho người ta nhiệm vụ đơn giản hơn à? Người ta mới vào nghề thôi đó! Thương người ta một chút đi.
Hạ Hạ trong lòng niệm thần chú than khổ, tuy nhiên bên ngoài cô lại vừa đi vừa cúi đầu, mái tóc dài xõa tự nhiên gần như che đi cả gương mặt nhỏ nhắn không để cho người khác nhìn thấy một biểu cảm nào trên gương mặt cô.
Vốn đang đi rất bình thường nhưng việc vừa cúi đầu vừa đi thì rất dễ đụng trúng người khác, cũng không quá bất ngờ Hạ Hạ đụng trúng một người.
Lục Tiêu Tiêu vốn đang mang theo một sấp giấy tờ định đi đến phòng giáo viên, giấy tờ dễ bay nên cô đi hết sức cẩn thận nào ngờ lại đụng trúng người khác, Lục Tiêu Tiêu ngã xuống giấy tờ bay rớt xung quanh cô.
Hạ Hạ tuy bị đụng trúng nhưng mà cô vẫn giữ được thăng bằng không đến mức té ngã như Lục Tiêu Tiêu.
Cô theo bản năng xếp giấy tờ lại rồi đưa cho Lục Tiêu Tiêu, sau đó nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, mình không cố ý.”
Lục Tiêu Tiêu cũng đang vội vã sắp xếp lại những tờ giấy kia, nghe giọng có chút quen quen nên ngước lên nhìn thử, thấy người rồi cô mới biết vì sao lại nghe quen đến vậy. Tuy rằng bình thường nguyên chủ của Hạ Hạ không hay nói chuyện trên lớp nhưng cũng không phải câm không nói tiếng nào, nên việc Lục Tiêu Tiêu có thể thông qua giọng nói nhận ra cô cũng không có phải chuyện gì quá xa lạ.
“Không sao? Mình không để bụng.” Dù sao đây cũng không tính là chuyện quá đáng gì, không chừng người ta cũng chẳng cố ý. Nếu mà là cố ý thì cũng chẳng ai ở đây giúp mình xếp những tờ giấy này lại.
Hạ Hạ nghe tiếng ngước đầu lên thấy Lục Tiêu Tiêu vội vàng cuối đầu.
Ông trời đang giúp cô. Vô tình đụng người cư nhiên lại đụng trúng nữ chính nguyên tác.
Người ta ăn ở có đức quá nên mới được như thế đó!
Lục Tiêu Tiêu nhìn Hạ Hạ cuối đầu, một bộ dáng tự trách mình. Cô có chút không đành lòng.
Ở trường quý tộc không có ai tôn trọng một đứa cô nhi nghèo như cô cả. Mặc dù cô có cố gắng cỡ nào thì cũng chẳng thể hòa nhập với mọi người, chuyện bị cô lập hay bị bắt nạt không phải không có.
Có điều ai mà ngờ được trong trường không phú thì quý này lại có một người va vào cô thì xin lỗi, còn giúp cô xếp lại giấy tờ, hơn nữa lại là người ít
nói nhất trong lớp.
Lục Tiêu Tiêu có lẽ hoàn toàn không biết những điều mình suy nghĩ nãy giờ đều là sai hết, Hạ Hạ cúi đầu đơn giản vì không muốn cô thấy biểu cảm của mình. Chứ chẳng liên quan đến việc có phép lịch sự hay không.
“Bạn học à, bằng không bạn cùng mình đem giấy này lên văn phòng nhé.” Lục Tiêu Tiêu cười bắt chuyện.
Chuyện tốt như thế làm sao Hạ Hạ có thể từ chối được cơ chứ. Cơ hội ngàn vàng để làm thân với nữ chính nguyên tác đó.
Hạ Hạ vội gật đầu. Đem cặp về chỗ ngồi sau đó cầm một nữa giấy mà Lục Tiêu Tiêu đang cầm lên văn phòng.
Thầy chủ nhiệm nhìn Hạ Hạ ngạc nhiên.
Hạ Giảng này không phải luôn trầm mặt, ít nói, ít tham gia hoạt động lớp sao lại giúp bạn học đem giấy xuống đây vậy?
Lục Tiêu Tiêu nhìn Hạ Hạ ra khỏi văn phòng liền hỏi thầy chủ nhiệm: “Thầy, sao thầy ngạc nhiên vậy?”
Thầy chủ nhiệm nhìn Lục Tiêu Tiêu, giải thích: “Em ấy chính là người có số điểm lớn nhất trường ta. Thành tích luôn luôn rất tốt, đáng tiếc vì em ấy ngại giao tiếp nên luôn không gia thi các hoạt động của trường, hay bất cứ việc gì có nhiều người, em ấy hầu như cũng chẳng có một người bạn nào. Hạ Giảng tính tình cũng là một cô gái tốt nếu như em ấy hòa động hơn thì hay rồi, đáng tiếc thầy có thử khuyên vài lần nhưng vẫn không giúp được cho em ấy. Thầy cứ tưởng em ấy sẽ không tiếp xúc với bạn học nào chứ ai ngờ lại nhìn thấy em xuống cùng với em ấy nên có hơi ngạc nhiên chút thôi.”
Lục Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Cậu ấy là người mắc chứng ngại giao tiếp sao?! Bảo sao em cảm thấy khi nói chuyện với em cậu ấy có chút rụt rè. Em thấy bạn ấy khá tốt, khi va vào em mặc dù em đã nói không để ý nhưng mà bạn ấy vẫn tự trách giúp em đem giấy đến đây cho thầy.”
Thầy chủ nhiệm lắc đầu, cảm thán: “Khoản giao tiếp em ấy rất tệ. Nếu em đồng ý thì nhớ làm bạn với em ấy để em ấy cởi mở hơn. Được như vậy thầy cũng mừng giúp em ấy, thầy cũng có một người bạn mắc chứng bệnh giao tiếp bây giờ cũng đỡ hơn nhiều nên thầy muốn Hạ Giảng cũng như người bạn ấy của thầy, không thu mình vào thế giới riêng nữa.”
Những người mắc bệnh ngại giao tiếp chỉ là những người thiếu đi tình thương, hay sự an toàn nên mới thu mình vào một thế giới nhỏ của riêng mình không muốn ai bước đến làm phiền. Nhưng thật ra bọn họ cũng rất muốn giao tiếp với người bên ngoài nhưng chung quy vẫn không có can đảm. Bởi vậy họ rất cần một người dẫn dắt bọn họ rồi họ mới có can đảm bước ra khỏi thế giới nhỏ mà đón nhận thế giới lớn hơn.
Lục Tiêu Tiêu dạ một tiếng rồi đi về lớp.