“Có ai không? Cứu tôi với với! Ở đây có quỷ!” Tiếng kêu của một cô gái vang lên trong màn đêm đen tối. Trời khuya vắng lặng, tiếng của cô gái khá lệ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hạ hạ vừa đi hành nghề xong đang trên đường về nhà mình thì lại nghe thấy tiếng kêu cứu thế này.
Quỷ à? Vậy thì đúng với nhiệm vụ của cô rồi!
Hạ Hạ đi theo tiếng nói mà tìm người, đến nơi thì cô thấy một thân hình quen thuộc. Người đang lo sợ gần như lết trên đường đến nơi ngoài Cố Nhã Thanh ra thì còn có thể là người quen nào khác nữa cơ chứ.
Tử Tinh ngay lập tức theo ý chủ nhân mình mà xuất hiện, oán linh phía trước thấy được có người không dễ đối phó xuất hiện ngay lập tức né đi. Nó oán giận nhìn về phía Hạ Hạ, gào: “Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại tấn công tôi?”
Oán linh này là một chú khoảng chừng năm mươi tuổi, một bên gương mặt đã gần như nát hết đến nơi trông có vẻ giống như bị tai nạn xe mà chết. Với cái gương mặt này của ông ta thì nhìn còn khó coi hơn mái tóc dài xụ cụ của ma nữ tỷ tỷ.
Hạ Hạ nhướng mày, cầm lấy Tử Tinh chỉ chỉ Cố Nhã Thanh đang sợ hãi ngồi bệch xuống đất: “Thế em ấy thì có liên quan gì đến ông, sao ông lại dọa người ta?”
Oán linh nhìn Cố Nhã Thanh lại nhìn Hạ Hạ vẻ mặt mất vui nói: “Lo chuyện bao đồng, cho dù tôi có hù chết cô ta thì cô xen vào làm gì? Chẳng lẽ cô lại quen biết với cô ta à?”
Oán linh lộ vẻ không tin, nhưng mà Hạ Hạ lại thẳng thừng gật đầu nói: “Đúng vậy, hàng xóm nhà tôi. Nên tôi mới không cho ông hù dọa em ấy. Với lại người chết nên đi đầu thai đi, không nên ở trên trần gian dọa người ta làm gì, coi chừng tôi bâm thây à không bâm hồn ông ra bây giờ.”
Oán linh nhìn Tử Tinh trên tay Hạ Hạ, biết rằng mình đối cứng với cô thì sẽ không có kết quả tốt nên bực mình mà bay đi nơi khác.
Hạ Hạ còn tốt bụng nhắc nhở: “Con người tôi, tha cho ai cũng chỉ tha có một lần. Nếu như để tôi nhìn thấy ông lại đi dọa người hay làm chuyện gì biến thành lệ quỷ thì lúc đó chắc chắn ông không thoát nổi đâu. Mau chóng đi đầu thai đi là vừa.”
Cô đi đến đỡ lấy Cố Nhã Thanh xem như ân cần mà hỏi: “Thế nào có sao không?”
Cố Nhã Thanh lắc lắc đầu sau đó nói với giọng muỗi kêu hỏi Hạ Hạ: “Chị Đình, chị có thể nhìn thấy những thứ đó sao?”
Trừ những người có đôi mắt âm dương có thể thấy ma quỷ một cách dễ dàng ra thì để cho người thường có thể thấy được mình thì ma quỷ sẽ tự mình dùng một phương thức đặc biệt nào đó mà để cho người mình muốn dọa có thể nhìn thấy mình. Bởi vì nên khi mình thấy quỷ kinh hô với những người bình thường thì những người đó cũng chẳng giúp được gì bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy được bọn chúng.
Hạ Hạ gật đầu xem như trả lời câu hỏi của Cố Nhã Thanh. Trời bây giờ cũng đã khuya một cô gái nhỏ bé mới học cấp ba như Cố Nhã Thanh không biết vì sao vẫn chua về nhà. Xem như nể mặt nữ chủ cũng như là nàng là em gái của Cố Vân Hàm nên Hạ Hạ quan tâm hỏi: “Em vì sao lại ở nơi này? Khuya rồi sao còn chưa chịu về nhà? Đi la cà làm chi để rồi gặp những thứ không sạch sẽ thế này?”
Cố Nhã Thanh lắc lắc đầu, có chút ủy khuất vị bị hiểu lầm, nói: “Em không có đi la cà, chỉ vì thầy Đường có dạy khóa học buổi đêm nên em mới đi về khuya thế này.”
Hạ Hạ như vô tình lại như cố ý hỏi: “Em đây là ham học hay là vì thích thầy Đường nên một nữ sinh như em lại dám học khuya thế này?”
Nghe Hạ Hạ nói như vậy trong nháy mắt mặt của Cố Nhã Thanh đỏ lên, nàng lắp ba lắp bắp nói: “Không.... không có, em.... em chỉ ham học thôi.”
Hạ Hạ không vạch trần lời nói dối của Cố Nhã Thanh, lại như nói một đường trả lời một nẻo đánh trống lảng sang chuyện khác: “Thích một người là một chuyện tốt nhưng mà thân là nữ sinh thì cũng đừng để quá nhiều thiệt thòi cho bản thân mình.”
Mặt Cố Nhã Thanh vẫn đỏ so với tôm luộc thì gần như giống nhau: “Em thật sự không có thích thầy ấy mà, chị đừng nói việc đó nữa. Em còn sợ việc lúc nãy chúng ta vẫn nên về thôi, khuya lắm rồi.”
“Thì chị cũng đâu có nói là em thích thầy Đường nữa đâu, chị chỉ nói thích một người là một việc tốt thôi mà. Còn nữa nếu em biết sợ rồi thì ngày mai đừng có đi học khuya nữa, chị không phải lúc nào cũng xuất hiện kịp thời để giúp em đâu. Không chừng nếu ngày mai em còn đi như thế này thì qua ngày hôm sau em biến thành bộ dáng y như ông ta đó.”
Cố Nhã Thanh khó hiểu hỏi: “Bộ dáng y như ông ta nghĩ là thế nào?”
Hạ Hạ không nể mặt Cố Nhã Thanh rốt cuộc có gan nhỏ hay gan lớn mà thẳng thừng nói: “Thì là em sẽ bị ông ta hù chết sao đó biến thành một linh hồn y chang như vậy.”
Cố Nhã Thanh bị Hạ Hạ dọa cho sợ đến mức bịt tai mình lại: “Aaaaaa, chị đừng nói nữa.”