Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 216: Chương 216: Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy (19)




Không phải do Cố Vân Hàm chọc giận Hạ Hạ nên cô mới không có khẩu vị ăn cơm, mà Hạ Hạ thật sự ăn rất ít.

Khi thấy cô chỉ ăn một cái còn lại hoàn toàn để cho hắn ăn thì Cố Vân Hàm rút ra được suy nghĩ trên.

Hộp bánh tổng có có sáu cái, tất cả đều là bánh bông lan. Cũng không tính là quá to nhưng mà rõ ràng Cố Vân Hàm đã ăn sang cái thứ ba rồi mà Hạ Hạ mới ăn xong cái thứ nhất. Ăn xong cái đó rồi cô thậm chí còn chả thèm đụng đến, không có hình tượng mà nằm dài trên ghế sofa nghịch điện thoại.

Cố Vân Hàm không nhịn được hỏi: “Cô đây là nhường em ăn hết sao?”

Vốn rằng hắn tưởng Hạ Hạ sẽ nói những lời khác như là “cô không muốn ăn thôi.” hay đại loại như vậy nhưng thật không ngờ là Hạ Hạ lại thẳng thắn nói: “Ừ, nhường cho em đó. Tuổi ăn tuổi lớn ăn nhiều vào. Cô no rồi.”

Cố Vân Hàm lại hỏi: “Cô ăn bên ngoài rồi à?”

Cô từ bên ngoài về chắc là ăn qua rồi nên mới không ăn bánh của hắn mua.

Chẳng hiểu sau khi nghĩ đến chuyện này thì Cố Vân Hàm lại khó chịu, có cái gì đó nghẹn lại ở trong lòng ngực khóc mà phát tiết ra được. Truyện Khác

Nhưng mà lời tiếp theo của Hạ Hạ lại đem cái khó chịu đó của hắn biến mất không chút tâm hơi.

Cô nói: “Không có, công việc xong thì cô đã muốn về rồi. Không rảnh đâu mà đi ăn.”

Tuy rằng giảm bớt cái khó chịu kia nhưng mà cũng đem lại cái không hài lòng khác, Cố Vân Hàm nhíu mày nói: “Vậy tại sao cô lại không ăn thêm, cơm chiều cô cũng chẳng ăn bao nhiêu.”

Hạ Hạ rời mắt khỏi điện thoại, cô ngốc đầu nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Quan tâm cô hay sao mà gặng hỏi từng chi tiết đến thế?”

Bùm.

Gương mặt của Cố Vân Hàm như núi lửa phun trào trong nháy mắt đỏ lên, hắn lắp ba lắp bắp nói: “Không... không có chuyện đó.”

Hạ Hạ cũng chẳng chọc hắn quá nhiều, cơ sợ chọc một lát rồi cậu bạn nhỏ này lại giận dỗi mà bỏ về nhà mất: “Được rồi, em cứ ăn đi cô no rồi.”

Qua ngày hôm sau khi lên trường thì Cố Vân Hàm vẫn cảm giác rất là sầu não.

Vương Thừa thấy hắn ỉu xìu như thế cũng lo lắng hỏi: “Hàm ca, anh hôm nay làm sao thế? Trông chẳng có một chút sức sống nào cả.”

Cố Vân Hàm nghĩ nghĩ một chút vẫn hỏi Vương Thừa: “Làm sao để dỗ một bé mèo cho bé ấy chịu ngoan ngoãn ăn cơm?”

Vương Thừa: “....”

Hóa ra Hàm ca của gã sầu não vì một con mèo thôi à? Làm cho gã tưởng đâu có chuyện gì ghê gớm lắm.

Nhị Bình ngồi ở bàn trên nghe như thế vội vàng quay xuống hỏi: “Hàm ca, anh nay lại có sở thích nuôi mèo à?”

Cố Vân Hàm: “.... Là bé mèo của nhà người quen thôi. Không phải chuyện gì quá quan trọng đâu mà cậu lại làm quá lên như thế.”

Vương Thừa như là người đang nằm trong nước sôi kích động nói: “Làm sao không phải là chuyện lớn được. Hàm ca, anh cư nhiên đi thích một con mèo. Vì con mèo đó không chịu ăn cơm mà sầu não.”

Cố Vân Hàm nghe Vương Thừa nói như thế đột nhiên kích động lên, sắp đứng dậy khỏi ghế ngồi.

“Cậu... cậu nói bậy bạ gì thế? Tôi làm sao có thể thích cô.... con mèo đó được cơ chứ.”

Nhị Bình cũng bị hành động tưởng như bay khỏi ghế ngồi này của Cố Vân Hàm làm cho giật mình: “Hàm ca à, người thích mèo nhiều lắm. Anh làm gì mà phản ứng ghê gớm thế?”

Vương Thừa gật gật đầu đồng tình với đồng bọn của mình: “Với lại anh còn gọi bé mèo với một giọng điệu ngọt ngào như thế. Hàm ca à, thích mèo đâu phải chuyện gì to tác đâu.” Chỉ là anh thích mèo là chuyện lớn kinh khủng thôi. Ai mà tin được một người lạnh lùng ít nói như Hàm ca lại đi thích những động vật nhỏ như mèo chứ.

Cố Vân Hàm vẫn như mèo giẫm phải đuôi phản bác nói: “Các cậu thì biết gì chứ, lúc trước rõ ràng tôi không có thích cô... mèo.”

Vương Thừa vỗ vỗ vai Cố Vân Hàm: “Thôi nào Hàm ca, có lẽ là do lúc trước anh chưa thấy bé mèo nào hợp với mình nên tưởng rằng mình ghét mèo thôi. Chứ thật ra khi gặp bé mèo hợp với ý mình thì anh sinh lòng yêu thích thôi.”

Cố Vân Hàm gục mặt lên bàn, không muốn để ý đến đồng bạn của mình nữa.

Lúc nãy hắn chỉ là không biết vì sao lại đem Hạ Hạ liên tưởng thành một bé mèo con, có lẽ tại vì bộ dáng lười biếng của cô nằm trên ghế sofa mà nghịch điện thoại làm cho hắn liên tưởng như thế.

Còn về việc hắn thích cô thì đúng là khó nói!

Nhưng mà lời nói của Vương Thừa cũng chẳng sai, có khi nào do hắn bỗng dưng chú ý đến cô nên thấy cô rất hợp với mình nên sinh lòng yêu thích.

Nhưng mà aaaaaaaa.

Cố Vân Hàm hét ở trong lòng, hận không thể vò đầu mình thành ổ gà hay là quay về quá khứ sửa lại thái độ của mình ngày hôm qua.

Rõ ràng thái độ hắn như thế rồi, Hạ Hạ thích hắn mới là lạ. Tại sao hắn lại không nghĩ thông suốt sớm hơn một chút? Như thế thì mọi chuyện có lẽ tốt hơn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.