Hạ Hạ chui vào chăn nằm kế bên Cố Vân Hàm, cô không yên tâm dặn dò trước: “Lát nữa nếu có nghe bất cứ tiếng động gì cũng không được mở mắt có nghe chưa?”
Cố Vân Hàm gật đầu trông vô cùng ngoan ngoãn: “Cô ơi, thứ kia sẽ tới nữa à?”
Tiếng “cô ơi” kêu đến thật mềm làm cho người nghe không nhịn được mà nhũn cả tim.
Hạ Hạ không dấu gì hắn mà gật đầu.
Cố Vân Hàm không nói gì chui thẳng vào chăn đến cái đầu cũng không chừa ra. Hạ Hạ bị hành động ấu trĩ này của hắn làm cho phì cười.
Quả nhiên không lâu sau khi Cố Vân Hàm thiếp đi thì tiểu quỷ liền xuất hiện, nhưng nó còn chưa chạm vào người của hắn thi đã bị một lực lượng vô hình cản lại.
Cú va chạm quá mạnh khiến cho nó văng ra ngoài cách giường khoảng gần nữa mét.
Hạ Hạ hừ một tiếng nói: “Bây giờ ngươi dính bùa rồi.”
Tiểu quỷ có lẽ không ngờ được Cố Vân Hàm lại đi ở cùng với Hạ Hạ nên nó mới thất thủ.
Hạ Hạ là đối thủ không dễ đối phó, chuyện này thì nó hoàn toàn hiểu. Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tiểu quỷ nhanh chống biến mất.
Lúc này ma nữ tỷ tỷ cũng xuất hiện, cô khoanh tay nhướng mày với Hạ Hạ: “Bây giờ cô kêu tôi làm sao để bắt được nó đây.”
Hạ Hạ đưa cho ma nữ tỷ tỷ một tấm bùa, cô nói: “Lá bùa này có dính âm khí của nó, cô ráng mà lần theo đi nha.”
Ma nữ tỷ tỷ: “....”
Cô cho rằng tôi là chó hay sao mà ngửi âm khí tìm quỷ?
Thấy vẻ mặt không tình nguyên của ma nữ tỷ tỷ Hạ Hạ quyết định tăng thù lao: “Hai chai dầu gội.”
Ma nữ tỷ tỷ ngay lập tức trở nên hăng hái lại: “Nhớ tặng kèm thêm một chai dầu xả nữ nhoaaa.”
Sau đó liền biến mất.
Hạ Hạ lắc đầu, cũng nằm xuống mà ngủ.
Sáng sớm Hạ Hạ bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc. Bình thường cô không đặt báo thức nên người đặt báo thức là Cố Vân Hàm.
Cố Vân Hàm gọi: “Cô ơi, cô à dậy đi cô ơi.”
Hạ Hạ bị làm phiền muốn chết rồi, cô đẩy cánh tay của hắn ra: “Em có tin là con tiểu quỷ một tháng trước bám em lại xuất hiện nữa hay không?”
Nguyên nhân do nhớ đến sự việc lần thứ nhất cùng chung chăn gối nên Hạ Hạ còn mơ màng mới hù dọa Cố Vân Hàm như vậy.
Một tháng cũng trôi qua rồi, tuy rằng Cố Vân Hàm vẫn còn nhớ nhưng cũng không sợ như lúc trước nữa.
Hắn bất đắc dĩ từ chối hỏi cái tính thích ngủ nướng của Hạ Hạ, nhận mệnh mà chạy đi mua vệ sinh cá nhân sau đó đi mua đồ ăn sáng.
Còn vì sao có bàn chải đánh răng sẵn á?
Tất cả đều được chuẩn bị xong hết cả rồi.
Khi Cố Vân Hàm mua đồ ăn sáng về thì đưa qua bên nhà trước sẵn tiện thay đồng phục.
Lúc vừa thay đồng phục xong xuống dưới nhà thì thấy cha mẹ mặc quần áo sang trọng chuẩn bị đi đâu đó. Hắn không nhịn được tò mò hỏi: “Cha mẹ định đi đâu à?”
Cha Cố dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép để nhìn con trai mình: “Cái thằng này đầu óc hôm qua của con bỏ trên mây à? Không phải cha mẹ đã bảo hôm nay cha mẹ phải theo sắp xếp của công ty đi công tác xa rồi sao?”
Cố Vân Hàm ồ lên một tiếng.
Hôm qua đúng thật cha mẹ Cố có nói chuyện này, còn dặn dò hai anh em ở nhà phải chăm sóc bản thân có chuyện gì thì cứ qua nhờ Hạ Hạ. Dù gì Hạ Hạ cũng lớn hơn hai anh em gần mười tuổi.
Lúc đó trong lòng Cố Vân Hàm toàn nghĩ Hạ Hạ mới là người cần được chăm sóc mới đúng sau đó lại nghĩ ngợi làm thế nào ké giường cô nên nào nhớ đến chuyện này.
Mẹ Cố thì ân cần hơn: “Mật khẩu tài khoản thẻ con chắc còn nhớ đi, không được sử dụng phung phí đâu đó. Nhớ chăm sóc em gái cho tốt, cha mẹ chỉ đi hai tuần thôi. Rất nhanh sẽ về.”
Cố Vân Hàm gật đầu, lúc này Cố Nhã Thanh trên người cũng mặc đồng phục đi xuống dạ một tiếng.
Hai anh em chào tạm biệt cha mẹ sau đó Cố Nhã Thanh ngồi vào bàn ngoan ngoãn ăn cháo mà anh hai vừa mua về... một mình!
Còn về người anh tại sao để người em ở đây ăn một mình còn mình thì biến đâu mất tiêu là một câu hỏi hết sức đơn giản.
Đương nhiên là đi dỗ người yêu tương lai ăn sáng rồi, Hạ Hạ được cái sở thích ngủ nướng thôi nhưng đối với đồ ăn thì khỏi cần phải nói cũng hiểu.
Nếu không phải có Cố Vân Hàm ngày nào cũng như hổ rình mồi nhìn cô ăn cơm thì Hạ Hạ tuyệt đối sẽ không ăn thứ gì vào bụng đâu. Trừ khi đói quá không còn sức nổi mới đi ăn cái gì đó lót dạ.
Cô không bệnh dạ dày cũng là một kỳ tích.
Lúc mà Cố Vân Hàm qua tới thì Hạ Hạ đã chuẩn bị xong hết rồi, Cố Vân Hàm phụng mệnh mở nắm cháo ra đưa cho Hạ Hạ vì biết tính cô giá nào cũng sẽ ăn không hết cháo nên Cố Vân Hàm chỉ mua một hũ thôi. Có gì hắn còn ăn giúp cô phần còn lại.
Hạ Hạ đối với việc này vô cùng hài lòng, còn Cố Vân Hàm chỉ đơn giản mong muốn Hạ Hạ mỗi bữa nhét một ít vào bụng là được rồi.