Hạ Hạ ngồi im lặng chờ Trần Tử Hàn. Thấy Trần Tử Hàn xử lí xong mọi thứ đi ra ngoài, Hạ Hạ vội đứng dậy.
“Anh chúng ta đi đâu?”
Trần Tử Hàn suy nghĩ:
“Căn cứ Lưu gia”
Hạ Hạ nhớ lại. Căn cứ Lưu gia hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải.
“Đến đó làm gì nga?”
Trần Tử Hàn lạnh lùng nhìn Hạ Hạ.
“Đi hay không?”
Hạ Hạ tạm dịch.
Không đi thì cút.
“Đi”
Hạ Hạ ngồi trên ghế phụ nhìn trời đang tối lại. Cầm lấy một chai nước Hạ Hạ uống một ngụm, nhìn Trần Tử Hàn lái xe Hạ Hạ im lặng.
Chuyện đó xảy ra khá lâu rồi nhớ làm chi trời. Cô năm nay 25 tuổi, chuyện đó xảy ra năm 15 tuổi 10 năm rồi chứ đâu ít. Đối với những thế giới thường là vậy. Còn thế giới của cô 10 năm khá ngắn với họ như cái chớp mắt vậy.
Hazzzz. Hạ Hạ thở dài. Linh Thảo ở trong balo leo ra ngồi trên vai cô.
Trần Tử Hàn nhìn Linh Thảo.
“Nó là con gì vậy?”
Hạ Hạ ngồi dựa lên ghế không để ý nói.
“Củ cải biến dị”
Trần Tử Hàn nhìn Linh Thảo sau đó không hỏi gì nửa. Hạ Hạ hỏi:
“Anh, trước mạt thế anh làm nghề gì vậy?”
“Tiến sĩ”
Hạ Hạ gật đầu. Cô có nên bảo hắn bào chế ra thuốc kháng nguyên, kháng thể gì đó không ta?
Hạ Hạ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
Cô đâu phải thánh mẫu để ý cái đó làm gì a? Nam nữ chủ ở đó làm gì? Để họ tự xử đi.
Trần Tử Hàn nhìn Hạ Hạ gật đầu rồi lắc đầu nhìn khá khôi hài.
Khoảng 1,2 giờ tối Hạ Hạ tỉnh lại nhìn Trần Tử Hàn còn thức.
“Anh không ngủ à?”
Trần Tử Hàn nhìn Hạ Hạ:
“Tôi ngủ ai lái xe?”
Hạ Hạ dịu dịu mắt.
“Em lái cho nha, từng học lái rồi”
Trần Tử Hàn im lặng một lúc rồi nói:
“Không đủ tuổi không nên lái xe”
Hạ Hạ:“....”
Tang thi cảnh xác giao thông tới bắt à? Anh trai mạt thế rồi đó, anh có thể suy nghĩ tới pháp luật được à?
Trần Tử Hàn nhìn Hạ Hạ khuôn mặt đậm chất không tin tưởng.
Hạ Hạ:“....”
Thì ra là không tin tài lái xe của lão nương.
[Kí chủ không nên dùng những từ thô tục thế chứ]
#Kí chủ nhà ta luôn thay đổi xưng hô bất thường làm sao đây?#
“Chẳng lẽ trong trường hợp này em bảo chị đi xưng hô manh tí hả?”
[Không dám]
Kí chủ của nó có rất nhiều BUG cẩn thận coi chừng bị chém đầu.
Hạ Hạ ngủ tiếp không lo Trần Tử Hàn nữa, hắn có buồn ngủ hay không cũng mặc kệ.
Sáng sớm. Hạ Hạ ngồi im ở ghế phụ, Trần Tử Hàn nằm ở ghế sao ngủ.
Hắn quá đáng đến mức lấy luôn chìa khóa không cho cô lén lúc chạy xe đi.
Hạ Hạ nhìn từ xa có một đám người chạy tới, nhíu mày nhìn phía sau đám người đó là tang thi. Chừng khoảng 7, 8 con.
Đám người thấy phía trước có xe đang suy nghĩ có nên lấy chiếc hay không? thì đến gần họ nghe thấy trong xe có tiếng nói:
“Cô chú cứu cháu với cháu bị kẹt rồi!”
Đám người đó chạy một hướng khác.
Trong xe có người bị nhốt chắc không có chìa khóa. Họ có thể tranh thủ lúc tang thi cắn xé con nhóc ở trong để chạy khỏi.
Hạ Hạ khóe miệng cong lên. Lòng người là đây nha.
Một đạp lên cửa xe, cửa xe theo cú đạp của Hạ Hạ mà mở ra. Chỉ thấy trên xe một nữ sinh cầm kiếm bước xuống. Thanh kiếm trên tay nữ sinh phát ra ánh sáng màu tím nhạt bao quanh thanh kiếm.
Hạ Hạ nhìn tang thi đang chạy tới nở một nụ cười lạnh.
“Các ngươi đến rất đúng lúc, ta đang có chút bực đây”
Vài phút sau, những con tang thi đều nằm dưới đất. Đầu bị cắt ra làm đôi còn thấy cả não, đứng chính giữa là một nữ sinh. Tóc dài được cột thành đôi ngựa, cầm trên tay thanh kiếm phát ra ánh tím nhạt. Quần áo sạch sẽ không dính một chút máu. Giống như những con tang thi này chết không phải do cô làm.
Đều kì lạ nhất là thanh kiếm cũng không dính một chút máu nào cả.
Thanh kiếm trên tay Hạ Hạ biến mất. Hạ Hạ bình tĩnh bước vào xe.
Mấy con tang thi nhất giai này chưa có tinh thạch, nếu không có tinh thạch thì trao đổi bằng đồ ăn khi vào căn cứ chắc cũng được đúng không ta?
Vào xe thấy Trần Tử Hàn còn ngủ, Hạ Hạ lấy một gói khoai tây ra ăn.
Khoảng 10 giờ Trần Tử Hàn mới thức dậy. Hạ Hạ quay xuống nói:
“Chú, chú còn ngủ hơn cháu nữa”
Trần Tử Hàn nhìn Hạ Hạ. Hạ Hạ im lặng lấy hai chai nước và một bịch bánh quy đưa cho Trần Tử Hàn.
“Khụ khụ, anh rửa mặt trước đi rồi ăn sáng. Lát nữa đi thu thập vật tư”
Trần Tử Hàn nhìn Hạ Hạ lấy đồ ra khỏi xe.
Hạ Hạ bĩu môi.
Nếu không phải anh là đối tương công lược thì lão nương sớm thủ tiêu anh rồi.
Hạ Hạ nhắm mắt dưỡng thần. Một lúc sao, Trần Tử Hàn quay lại lái xe rời đi.
Hai người đi được một lúc thì có một nhóm xe đi đến.
Mạt Khởi Linh nhìn đám tang thi bị chém nằm ở dưới nhíu mày. Lưu Mạc đi đến nhìn thấy đám tang thi nằm đó cũng nhíu mày lại.
“Người này chắc chắn rất lợi hại”
Mạt Khởi Linh gật đầu.
“Hình như giống cách xử lí tang thi của một tên tôi gặp lúc trước”
Lưu Mạc hỏi:. Cập nhật truyện nhanh tại * TRUMtr uyen. com *
“Ai”
Mạt Khởi Linh lắc đầu.
“Không biết tên. Nhưng đây chắc chắn là do kiếm chứ không phải dị năng”