Hạ Hạ vừa vẽ xong pháp trận thì cô nhớ đến mọi việc trong thôn nói: “Đúng rồi Tiểu Yên cô làm cho mọi người trong thôn tỉnh giấc đi.”
Tiểu Yên ngơ ngác: “A? Mọi người trong thôn làm sao?”
Hạ Hạ nhìn Tiểu Yên xác định xem cô nàng có nói dối hay không thì tiếng của Quân Lãng vang lên.
“Cô ta không nói dối! Sự việc trong thôn là do một kẻ khác.”
Hạ Hạ mở to mắt nhìn Quân Lãng: “Vậy mọi người trong làng bây giờ ra sao?”
Quân Lãng nói: “Nhờ thứ nàng tạo ra bọn họ vẫn an toàn.”
Hạ Hạ nghe vậy xem như an tâm một chút. Nói đùa nam nữ chủ có chuyện gì thì nhiệm vụ cô sẽ thất bại đó.
Độ hóa xong Tiểu Yên, Hạ Hạ nắm lấy Quân Lãng định dắt về thôn cũng với mình thì Quân Lãng bỗng nhiên tránh đi.
Hạ Hạ hỏi: “Làm sao vậy?”
Quân Lãng nói: “Lạnh!”
Hạ Hạ nhớ lại cảm giác lúc nãy khi nắm tay Quân Lãng của mình đúng thật là có chút lạnh, cô dùng linh khí bao bộc lại tay mình giơ ra: “Bây giờ thì không sao rồi đi thôi.”
Quân Lãng có chút chần chờ Hạ Hạ thấy vậy liền trực tiếp nắm lấy kéo đi.
Quân Lãng nhìn thần sắc của cô phát hiện cô không có biểu hiện lạnh mới yên tâm một chút, hắn có chút thấp thoảng nói: “Nàng biết ta là ai không?”
Hạ Hạ chớp chớp mắt: “Chàng là ma vương! Đúng rồi chàng tên gì, ta tên là Phong Vô Linh rất vui được gặp mặt.”
Thử hỏi có ai gặp nhau hai lần mà xưng chàng-ta rồi. Nếu có thì chắc chắn chỉ có mình Hạ Hạ.
Quân Lãng tai đỏ ửng nói: “Ta biết nàng là ai. Ta tên là Quân Lãng.”
Là ma vương nên Quân Lãng không khác người bình thường là bao nhiêu chỉ là làn da hơi trắng hơn một chút, ngay cả biểu hiện tai đỏ cũng rất giống người bình thường.
Hạ Hạ nhìn tai đang đỏ của Quân Lãng nổi hứng trêu chọc: “Nếu như suy đoán của ta đúng thì chàng đã đi theo ta từ sau vụ lần đầu gặp mặt đúng không?”
Quân Lãng có chút chột dạ gật gật đầu.
Hạ Hạ cười một cái nói: “Vậy chàng cũng nghe được đoạn đối thoại mà ông ta, đại ca ta nói đúng không? Phu quân~”
Hai từ “phu quân” Hạ Hạ đặc biệt nhón chân lên nói sát tai Quân Lãng còn kéo dài ra.
Quân Lãng cả tai đều đỏ ửng lên hết chân lại lui về sau nhưng tay lại bị Hạ Hạ nắm. Chạy không được, mà ở cũng không xong.
Nhìn bộ dáng thất thố của Quân Lãng Hạ Hạ cười ha ha vài tiếng sau đó kéo hắn đi về phía thôn.
Về bái kiến nhà ngoại nữa!
Cô và Quân Lãng về đến thôn, vừa mở cửa nơi mà Phong Vô Từ và Phó Tử Lan đang ở thì hai thanh kiếm đã chỉ thẳng về phía cô.
Quân Lãng nhíu mày kéo cô ra phía sau, âm khí hất bay hai thanh kiếm gỗ đó.
Phong Vô Từ nhíu mày nhìn nam nhân mới xuất hiện này.
Phó Tử Lan cảnh giác thấy Hạ Hạ ở phía sau vội nói: “Phong sư muội, muội trở về rồi? Né ra tên này không phải người thường!”
Âm khí nặng như vậy cộng thêm tin tức ma vương đã xuất thế thì tên này có khả năng cao là ma vương.
Hắn cư nhiên lấy hình dạng này đi lừa gạc người có mắt âm dương thấp như Phong sư muội. Cho dù có lừa gạc được sư muội thì cũng không thể qua mặt được người trời sinh mắt âm dương như nàng.
Hạ Hạ có chút khó khăn không biết giải thích sao cho hợp tình cảnh lúc này thì Quân Lãng nghe thấy Phó Tử Lan nói vậy khinh thường nói.
“Bất quá chỉ là một hoa yêu đầu thai mà nhờ duyên kiếp mở được mắt âm dương mà dám ở trước mặt ta kêu ngạo.”
Hạ Hạ: “???”
Phó Tử Lan nghe vậy nhíu mày nói: “Ngươi nói vậy là ý gì?”
Quân Lãng liếc nàng lại liếc sang Phong Vô Từ lạnh nhạt nói: “Duyên của hai ngươi đúng thật là chưa tận.”
Hạ Hạ ngước nhìn Quân Lãng hỏi: “Chàng biết?”
Boss nhà cô trâu bò đến vậy à? Có thể nhìn thế kiếp trước của người khác luôn!
Quân Lãng nói: “Ta không chỉ biết còn nhìn thấy.”
Hạ Hạ trong lòng ngạc nhiên, cô bắt đầu tính toán. Tính toán được một hồi Hạ Hạ kinh ngạc nói: “Vậy chàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?”
Ây da trời của ta ạ, boss nhà ta đây là cùng ta trở thành trâu già gặm cỏ non?!
Quân Lãng im lặng một chút giống như tính toán sau đó mới nói: “Ta không rõ nữa.”
Lúc này Phong Vô Từ mới có dịp xen vào nói: “Vô Linh, đây là...” ma vương?
Không biết có phải do xác Hạ Hạ song sinh với Phong Vô Từ hay không mà cô biết từ phía sau mà y muốn nói là gì.
Hạ Hạ khẳng định mà gật đầu một cái.
Sắc mặt của Phong Vô Từ kém hơn một chút. Phó Tử Lan đứng một bên không hiểu gì hết.
Nàng nói: “Đợi đã rốt cuộc chuyện này là sao? Các ngươi nói gì sao ta một chút cũng không hiểu vậy?”
Phong Vô Từ nói: “Chuyện này ta sẽ nói sau bây giờ nói chính sự đi. Vô Linh muội xử lí thứ kia chưa mà sao bọn họ còn chưa tỉnh?”
Hạ Hạ: “Thứ la hét mỗi ngày được muội độ hóa rồi nhưng thế khiến mọi hôn mê thì chưa.”
Hệ thống cũng chưa báo hoàn thành nhiệm vụ vậy cho nên thứ tác oai tác quái thật sự ở ngôi làng này vẫn còn.