Phong Vô Từ và Phó Tử Lan nghe vậy nhíu mày.
Phó Tử Lan nói: “Như sư muội nói thì ở đây có tận hai thứ?”
Hạ Hạ gật đầu.
Phong Vô Từ hỏi: “Vậy muội biết nó ở đâu không?”
Lần này Hạ Hạ lắc đầu ngược lại thì Quân Lãng nói: “Ta biết!”
Ánh mắt ba người đồng thời mà đặc lên người Quân Lãng. Quân Lãng nói tiếp: “Thôn này xây trên một căn hầm trong căn hầm này đang chôn cất một thứ gì đó có lực lượng rất lớn ngang ngửa ta. Hơn nữa căn hầm này còn rất lớn và rộng.”
Hạ Hạ nghe vậy bắt đầu phân tích: “Khi chôn cơ quan mật thất này người chôn cố ý không cho người khác biết nên mới ngụy tạo đất ở trên bình thường không khác gì những khu khác bởi vậy cho nên người dựng lên thôn này không hề biết mà dựng lên. Qua bao nhiêu năm thứ được chôn ở dưới không chịu nhường nhịn nữa mà quyết định cho mọi người hôn mê. Ta nói vậy đúng không?”
Quân Lãng gật đầu, Phó Tử Lan hỏi: “Vậy mục đích khiến cho những người ở đây hôn mê là gì?”
Quân Lãng không trả lời, Hạ Hạ thay hắn: “Thứ ở dưới đây chính xác hơn là bị phong ấn rồi được chôn đi qua nhiều năm phong ấn bắt đầu suy yếu nó muốn thoát ra tự nhiên phải cần có lực lượng mạnh hơn để thực hiện bước tiếp theo sau khi thoát ra khỏi cổ mộ vì vậy buộc phải hút dương khí. Cho mọi người hôn mê hết mà chưa hút dương khí có thể do nó bị thứ gì đó cản trở.”
Phong Vô Từ suy ngẫm: “Thứ mà cản trở được nó phải có thực lực ngang bằng hoặc mạnh hơn thế nữa.”
Hạ Hạ hỏi: “Quân Lãng tuổi thọ của nó so với chàng lớn hơn hay thấp hơn? Chàng biết không?”
Phong Vô Từ: “...”
Phong Vô Từ phải bình tĩnh, Phong Vô Từ bình tĩnh rồi, Phong Vô Từ rất bình tĩnh.
Tào lao a!
Phong Vô Từ không nhịn được nói: “Vô Linh muội và hắn ta quen nhau bao lâu đã đổi xưng hô rồi?”
Muội muội không phải hiện tự nhiên đem chính mình bán đi thì phải làm sao bây giờ?
Phó Tử Lan bị bộ dáng bất nhã chính của Phong Vô Từ làm kinh ngạc. Không ngờ có ngày người lãnh đạm cũng vì một việc mà mất bản tính.
Phó Tử Lan có chút hoài nghi Phong Vô Từ là một cái muội khống*.
*Muội khống: Thích em gái. Là thích đơn thuần muốn bảo vệ không cho em gái bị heo cướp mất chứ không phải thích kia.
Quân Lãng một ánh mắt cũng không đặc cho Phong Vô Từ, hắn nhìn Hạ Hạ nói: “Có lẽ là hơn ta nhưng do bị phong ấn nhiều năm nên thực lực bị giảm chỉ ngang bằng ta.”
Hạ Hạ gật đầu hỏi tiếp: “Vậy chàng nói xem thứ này bị gì cản lại mà không hút dương khí của mọi người?”
Phong Vô Từ và Phó Tử Lan đều im lặng lắng nghe. Chủ yếu việc này cũng rất quan trọng không tiện xen vào.
Quân Lãng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Hạ Hạ.
Hạ Hạ nhướng mày: “Đừng nhìn ta như vậy không lẽ do ta nên nó mới dừng lại?” Không thể đi, cô đâu trâu bò đến thế.
Ngoài ý muốn là Quân Lãng gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Hạ Hạ phản ứng chậm một nhịp: “Đúng cái gì?” Lời vừa hỏi ra nghĩ lại câu nói trước đó của mình Hạ Hạ ngạc nhiên: “Thật sự là do ta.”
Quân Lãng gật đầu: “Với thực lực trừ ma bên ngoài của nàng thì có khả năng giống như những người khác rồi nhưng do linh hồn của nàng mang theo một lực lượng khiến cho nó sợ hãi cũng đồng thời làm cho nàng tĩnh táo không hôn mê.”
Hạ Hạ: “...”
Cô thật sự trâu bò đến vậy à?
“Vậy bây giờ làm sao?” Ta cái gì cũng không biết hết làm sao mà giải quyết thứ đó đây?
Phong Vô Từ nói: “Tìm đường xuống dưới điều tra thứ đó! Ngươi biết đường không?”
Câu sau là hỏi Quân Lãng.
Quân Lãng ánh mắt khinh thường nói: “Ta đương nhiên biết, đi theo không kịp thì đừng trách.”
Nói xong nắm lấy tay Hạ Hạ kéo đi, cho dù ai không theo kịp thì Hạ Hạ vẫn theo kịp, nếu nàng đi không kịp thì hắn ôm đi.
Phong Vô Từ: “...”
Phó Tử Lan và Phong Vô Từ vội vàng đi theo sau nói đi chứ thật chất là chạy.
Trong lúc chạy theo Phó Tử Lan nói với Phong Vô Từ: “Ta thấy Phong sư muội sớm muộn cũng phải đi cưới chồng thôi, sư huynh cũng đừng có lo lắng quá tuy rằng người này không phải người nhưng mà đối xử với muội ấy rất tốt.”
Phong Vô Từ lặng im không nói.
Phó Tử Lan trong lòng suy nghĩ: “Sợ rằng anh vợ và em rể nhà này không thể sống hòa bình với nhau rồi.”
Đến gần khu rừng mà Hạ Hạ lúc đầu độ hóa Tiểu Yên, Quân Lãng dừng lại dậm chân xuống đất một cái.
Phong Vô Từ và Phó Tử Lan cũng theo kịp trơ mắt nhìn thấy mặt đất bỗng nhiên run chuyển dữ dội một con đường dẫn xuống lòng đất hiện ra.
Quân Lãng liếc mắt nhìn Phong Vô Từ và Phó Tử Lan phía sau: “Đi!”
Bốn người bắt đầu men theo con đường giống cầu thang đó xuống dưới.