Hạ Hạ thu hồi lại biểu tình trở lại bộ dáng bình thường nhưng mà cô lại cười lạnh trả lời câu hỏi đó của cảnh sát trung niên: “Ông nói xem một kẻ đã chết qua một lần còn sợ cái chết không?”
Cảnh sát trung niên không trả lời, vì ông cũng công nhận điều đó.
Khi một người đã quá đau khổ, đã gánh những hậu quả nặng nề nhất thì họ không sợ đau, sợ khổ nữa.
Cũng như vậy một kẻ đã gần như chết đi một lần rồi thì kẻ đó không còn sợ chết nữa.
Tâm họ hoàn toàn biến lạnh rồi.
Hạ Hạ nói: “Như vậy tôi đã được ra chưa?”
Cảnh sát trung niên gật đầu.
Hạ Hạ đứng dậy, tay cô gõ nhẹ lên bàn ba cái nhìn thẳng vào cảnh sát trung niên giọng điệu khác hẳn lúc nãy giờ, nếu nãy giờ giọng đều cô là bình tĩnh đầy phách lối không để tâm đến điều gì thì lần này giọng nói cô đầy sự cảnh cáo ẩn nhẫn cả sát khí bên trong khiến cho người nghe không rét mà run.
Cô nói: “Đừng quá tìm hiểu nhiều về con quỷ, vì nó không thích làm phiền đâu. Nên nhớ giới hạn của mình đừng nên vượt quá giới hạn.”
Sau lưng của cảnh sát trung niên đầy mồ hôi.
Ông đương nhiên hiểu ý cảnh cáo của Hạ Hạ, không phải ông không có lòng nhưng mà lời của cô gái này nói cho ông một ảo giác rằng nếu ông cứ tiếp tục điều tra sâu vào việc này thì chắc chắn kết cục của ông còn tệ hơn năm tên khủng bố kia.
Khi Hạ Hạ ra ngoài thì thấy Lý Tử Dạ đã đứng ở đó giống như đợi cô, còn nam chủ Hữu Phi một bộ mặt không đành lòng nhìn thẳng đứng kế bên.
Thấy cô ra Lý Tử Dạ không giống như lúc mà nãy khi cô ra khỏi lớp học đã ôm chầm lấy xem xét cô có bị thương không, mà từ từ đi đến giống như hắn đã được chỉ điểm cũng có thể tự bình tĩnh ý thức được hành động thất thố kia của mình.
Cô ngước nhìn Lý Tử Dạ hỏi: “Anh không muốn hỏi gì sao?”
Thông thường thì một người không quen biết hay không thân sẽ không trực tiếp không màng tất cả đến kiểm tra tình trạng cho người kia, cũng như sẽ không tự nhiên khai hết những gì mà người kia còn chưa hỏi cho họ nghe.
Tuy Hạ Hạ không có khai hết nhưng mà cô lại hỏi một câu như thế giống như nếu Lý Tử Dạ có hỏi thì cô sẽ khai thật hết vậy!
Hai người ở bên cạnh nhau luôn có một điều gì đó mờ ám nhưng lại không có chứng cứng.
Lý Tử Dạ nhìn Hạ Hạ nói: “Không có, tôi đưa em về.”
Em không muốn nói sự thật thì tôi sẽ không truy cứu đến cùng.
Hạ Hạ gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn anh trước.”
Hai người một người đi trước người đi theo sát phía sau cứ như vậy Hữu Phi bị trở thành người tàng hình.
Hữu Phi: “...” anh rất muốn nói chuyện nhưng mà khi hai người bọn họ ở cạnh nhau không gian không cho anh xen vào.
Ba ngày sau lại có một nữ sinh chết tại vị trí của nạn nhân trước, cách thức chết y hệt nhau.
Hữu Phi vò đầu mình nói với Lý Tử Dạ: “Rốt cuộc hung thủ đó đã liên hệ với nạn nhân bằng cách nào? Việc gì khiến cho tên xác nhân đó giết mấy nữ sinh này?”
Lý Tử Dạ bỗng nhiên nói: “Tôi tìm thấy mối liên hệ giữa hai nạn nhân.”
Hữu Phi nghe vậy đập bàn đứng dậy kích động nói: “Là gì? Cậu tìm ra lúc nào thế? Sao lại không nói với tôi.”
Lý Tử Dạ liếc mắt nhìn anh nói: “Không phải bây giờ nói cho cậu sao.”
“Mau nói đi.” Manh mối sắp được tiết lộ Hữu Phi gấp gáp không nhịn được hối Lý Tử Dạ mau cho anh biết.
Ngược lại với tâm trạng Hữu Phi, Lý Tử Dạ bình tĩnh nói: “Hai nữ sinh này đều học chung một trường cấp hai và từng là bạn của nhau cùng với ba nữ sinh khác, nhưng đến cuối cấp thì một tai nạn xảy ra với một cô bạn trong nhóm khiến cho cả nhóm không ai nhìn mặt ai nữa.”
Hữu Phi nghe xong gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại một chút anh phát hiện có điều gì đó sai sai, anh hỏi: “Từ đâu cậu có thông tin này?”
Lý Tử Dạ im lặng.