Hữu Phi híp mắt mình nhìn Lý Tử Dạ.
Thông thường thì Lý Tử Dạ sẽ không che dấu thông tin của tội phạm, nhân chứng hay nạn nhân nhưng lần này thì có hơi khác.
Anh đứng dậy chỉ vào Lý Tử Dạ nói: “Nói mau cậu có phải đang che dấu gì đúng không? Người nói cho cậu biết chuyện này là ai? Vì sao cậu lại che dấu nó?”
Lý Tử Dạ nhìn anh nghiêm túc còn gấp đôi nghiêm túc khi phẩu tử thi, hắn nói: “Tôi không muốn cô ấy dính vào mấy chuyện này!”
Nữ nhân được Lý Tử Dạ khúc gỗ biết di chuyển này để ý thì chỉ có một người. Chính là Mạc Dạ Linh chị của người chứng kiến cái xác của nạn nhân thứ nhất Mạc Tiểu Đinh.
Ngoài Mạc Dạ Linh ra, Hữu Phi chắc chắn Lý Tử Dạ không có quen hay thân với nữ nhân nào khác!
Anh hỏi: “Vì sao cô ấy biết việc này?”
Lý Tử Dạ lại chơi trò giả câm, Hữu Phi kiên nhẫn nói: “Lý Tử Dạ chúng ta đều hiểu rõ nếu thiếu bất kỳ thứ gì quan trọng thì sẽ không phá được vụ án nào. Cậu không thể tiết lộ sao?”
Lý Tử Dạ im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi là pháp y, vụ án có được giải quyết hay không thì không liên quan đến tôi. Tôi chỉ phụ trách giải phẩu tử thi.”
Hữu Phi nghe vậy nhíu mày nói: “Lý Tử Dạ cậu thay đổi!”
Lý Tử Dạ im lặng, đúng lúc này cửa vang lên tiếng gõ.
Phòng này là phòng thẩm vấn nghi phạm, thường thường thì Lý Tử Dạ và Hữu Phi đều thảo luận về tình tiết vụ án ở đây cũng không có đóng cửa, bình thường cũng ít có ai ngắt ngang cuộc thảo luận của họ.
Vì hai người đều quay lưng về phía cửa nên không thấy người gõ cửa là ai còn chưa xoay người lại thì một tiếng nói không thể không quen thuộc hơn đối với Lý Tử Dạ.
“Đừng hỏi nữa tôi nói thay anh ấy!”
Lý Tử Dạ nhanh chống xoay người lại nhìn không hề sai, người đứng đó chính là Hạ Hạ.
Cô đứng dựa vào cánh cửa, một bộ dáng lười biếng như con mèo nhỏ không có xương sống chỉ dựa vào một thứ gì đó để giữ thăng bằng nhìn vào trong đây đối diện mắt với hắn.
Hữu Phi khi thấy cô lập tức đứng dậy bộ dáng đề phòng hỏi: “Cô tại sao lại ở đây?”
Khác với anh, Lý Tử Dạ lập tức chạy đến bên cạnh Hạ Hạ muốn hỏi cô vì sao lại đến đây.
Hắn vốn không muốn cho cô tham gia vào những việc này dù gì điều tra thường rất nguy hiểm hơn nữa hắn và Hữu Phi quyết tâm tìm được tên 444 kia, độ nguy hiểm có thể nói là rất cao.
Lý Tử Dạ không biết phải nói như thế nào là đúng như với tâm trạng lòng hắn, hắn chỉ có thể nói là hắn sợ mất đi cô một lần nữa.
Không biết vì sao hắn lại dùng từ một lần nữa, vì cả hai chỉ ở mức quan hệ bạn bè, hắn có thể phá hủy bức màng bạn bè đó nhưng mà Lý Tử Dạ hắn không dám.
Việc điều tra và bắt tên 444 chính là quyết tâm của hắn, hắn sợ nếu hắn và cô ở quan hệ đó nêu trong công cuộc điều tra việc không may xảy ra thì lúc đó hắn sợ cô không chịu nổi.
Dù biết rằng bộ dáng cô không phải như bao nữ nhân yếu đuối hay khóc khác nhưng mà hắn không dám chắc cô có khóc hay không như hắn biết cô sẽ khó chịu bởi vậy nên Lý Tử Dạ không dám bước qua mối quan hệ bạn bè mà hắn tự cho đó.
Trên thực tế Hạ Hạ hoàn toàn cho rằng Lý Tử Dạ là boss mà boss tức là boss nhà cô, vì vậy cô hoàn toàn không để tâm đến Lý Tử Dạ nghĩ gì về mối quan hệ của hai người.
Thứ của mình, nhất định là của mình và người của mình đương nhiên sẽ là của mình.
Lý Tử Dạ nhìn cô còn chưa kịp hỏi thì Hạ Hạ đã lắc đầu đưa tay mình nắm lấy tay hắn chấn an.
Lý Tử Dạ muốn nói nhưng thấy cô như vậy buộc lòng đem lời nói nuốt lại vào lòng.
Hạ Hạ đối với Hữu Phi nói: “Tôi cung cấp thông tin về hai nạn nhân vụ án nhảy lầu này!”