Ba năm trước, khi Hạ Hạ còn đang làm giáo viên thực tập cấp hai không có chuyển xuống cấp một cho đỡ phiền phức.
Lúc đó cô chủ nhiệm lớp 9-3 đó cũng là lớp mà nhóm bạn hai nạn nhân chơi cùng.
Nhóm có năm người, hai nạn nhân đều là người trong nhóm bạn đó. Nạn nhân đầu tiên tên Lương Tình, nạn thứ hai tên Nhu Ngọc, ba người còn lại tên lần lược là Tiêu Như, Dương Thu Phượng và Chu An Tịnh. Có điều Chu An Tịnh đã chết vào ba năm trước rồi.
Khi mà Hạ Hạ chủ nhiệm lớp thì đã biết nhóm này chơi cùng với nhau từ năm đầu cấp hai nhưng lúc đó chỉ bốn người, Chu An Tịnh mới vào nhóm vào cuối năm lớp tám.
Gia cảnh của năm nữ sinh này thì bốn người bình thường, riêng Chu An Tịnh lại là người khá giả.
Cho đến một ngày năm người bạn chung một nhóm này bắt đầu tổ chức đi chơi đâu đó mà Hạ Hạ không rõ, cô cũng không có chú ý đến nhưng việc đó làm gì.
Sau hôm đó thì Hạ Hạ cũng nghe được tin Chu An Tịnh bị tai nạn giao thông mà chết đi.
Bốn người bạn còn lại cũng bắt đầu cãi nhau, tình bạn của nhóm đó cứ thế mà tách ra không ai liên lạc với ai nữa nhưng mà bốn người lại học chung một trường cấp ba cũng chính là trường mà Mạc Tiểu Đinh đang học.
Hạ Hạ cũng mới tiết lộ cho boss nhà mình biết, cô cũng hiểu Lý Tử Dạ không cho cô tham gia vào mấy chuyện này. Hạ Hạ cũng đoán được Lý Tử Dạ sẽ không nói cho bất kỳ ai về việc cô tiết lộ thông tin, dù gì thân là người nhà của boss Hạ Hạ quyết định tham gia giúp một chút sẵn tiện tham gia luôn vào việc điều tra tên 444, đó cũng là nhiệm vụ nguyện vọng của nguyên chủ.
Hữu Phi xoa cằm mình nghiêm túc hỏi: “Sự việc hai nạn nhân này và nhóm bạn đó rốt cuộc có chỗ nào tranh chấp gây ra việc một trong số những người còn sống là hung thủ?”
Hạ Hạ bình tĩnh hỏi ngược lại Hữu Phi: “Anh thấy thế nào khi trong nhóm bạn của anh ai cũng là người bình thường nhưng lại có một tên khá giả vào nhóm?”
Hữu Phi nhún vai nói: “Không phải rất tốt sao?”
Thái độ của anh như vậy đúng thật là chưa hiểu hàm ý trong lời nói của Hạ Hạ, cũng may Lý Tử Dạ hiểu, hắn nhíu mày nói: “Ý em bốn người bạn kia chơi cùng với Chu An Tịnh là vì tiền?!”
Hạ Hạ nhìn Lý Tử Dạ hỏi: “Anh thấy sao?”
Lý Tử Dạ trầm mặt như đang suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn gật đầu nói: “Không thể loại trừ khả năng này.”
Hữu Phi cũng khá tin tưởng vào khả năng này nhưng mà: “Nếu là lợi dụng Chu An Tịnh vậy tại sao bốn nữ sinh lại... thôi tôi tạm dùng từ giết cho hợp lí với tình huống vậy. Tại sao lại giết Chu An Tịnh rồi ngụy trang thành tai nạn? Nếu là tôi thì tôi sẽ không làm vậy mà còn sử dụng tiền của Chu An Tịnh càng lâu càng tốt.”
Không sai, vì sao bốn người lại lựa chọn khả năng đó? Không phải chỉ cần lợi dụng Chu An Tịnh là được sao?
Hạ Hạ thình lình nói một câu: “Cũng có thể là Chu An Tịnh biết được sự thật gì đó nên mới khiến cho bốn học sinh kia tìm cách thủ tiêu.”
Khi nói câu này ánh mắt của Hạ Hạ trong tối và âm trầm hơn một chút so với bình thường, cô bỗng nhiên thay đổi ánh mắt làm cho trái tim của Hữu Phi nhảy dựng.
Anh đè lại trái tim đang đập nhanh vì sợ của mình nói: “Sao cô toàn lựa chọn những khả năng đáng sợ không vậy? Dù gì lúc đó bốn người chỉ là nữ sinh cấp hai thôi.”
Hạ Hạ liếc mắt nhìn Hữu Phi hỏi ra một câu làm cho Hữu Phi không có cách nào tiếp lời.
Cô hỏi: “Vậy anh nói xem còn khả năng nào khác?”
Đúng vậy, ngoài khả năng đó ra không còn khả năng nào khác nữa.
Thấy Hữu Phi im lặng, Hạ Hạ dựa thẳng người vào ghế cười trong lòng.
Thế giới vừa kết thúc sau chiến tranh, tuy rằng có lực lượng phòng vệ hay giữ gìn trật tự của người dân nhưng mà đất nước vẫn chưa ổn định hoàn toàn.
Giống như mạt thế vậy, con người chính là đạp lên nhau để sống, nơi này nghèo khổ chỉ có nước cướp đồ của người khác, việc giết người?
Chẳng qua chỉ có người không dám chứ không có người không biết.
Khi đến tận cùng của vực thẩm thì bất kể là học sinh cấp ba hay hai đều có thể vì lợi ích của mình và giết người.
Cái gọi là kẻ xác nhân này, không có phân biệt tuổi tác.
Lý Tử Dạ im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy theo em ai có khả năng làm hung thủ nhất?”
Hạ Hạ nói: “Không chắc chắn, nhưng mà người có khả năng nhất chắc hẳn là Chu An Tịnh.”
Phối hợp với câu nói đầy kinh dị và hoang tưởng của cô, đèn trong phòng bỗng nhiên tắt hết.