Mặc khác, ở phía của Thập Nhất, sau khi kéo đại sư huynh tránh khỏi tầm mắt của những người khác, cô đang hỏi hắn về sự xuất hiện đột ngột này.
“Ta vốn chỉ định liên lạc với đệ thôi nhưng bởi vì trông thấy tình hình cấp bách nên Đại Thần mới đem ta đến đây luôn. Nhất Ca, đệ thật sự chán sống rồi đúng không? Phải đợi Thiên Đạo tìm đến lần nữa thì mới biết sợ hả?”
“Chỉ là sự cố thôi mà…”
“Sự cố? Vậy đệ giải thích xem một đống lời nhắn chửi mắng và đòi bồi thường từ mấy lão già kia là sao hả?”
Nhớ lại hành vi phá hủy thế giới lần trước của mình, Thập Nhất có phần cứng họng.
“Tuổi dậy thì của đệ đến muộn hay bởi vì đệ ở đây tự do yêu đương nên không thèm quản việc của Thần điện nữa?”
Vừa chạm mặt một cái Sở Nhất đã bô bô ba ba khiến Thập Nhất đau cả đầu. Cuối cùng cô vẫn phải dùng bạo lực để bịt cái miệng kia lại thì không gian mới yên bình một chút.
“Trước đây ta giúp các huynh xử lý rắc rối còn ít sao? Bây giờ tới lượt các huynh cảm nhận đi, từ giờ Thần điện là trách nhiệm của mấy người.”
“Ta vẫn chưa nói gì về tình hình các sư huynh đệ mà. Lỡ tất cả chết hết rồi sao?”
“Nhìn huynh khí thế mắng chửi ta thế này chắc chắn mọi người đều khỏe rồi.”
Thập Nhất buông cánh tay đang kẹp cổ Sở Nhất ra, rốt cuộc hắn cũng chịu nghiêm túc nói chuyện với cô.
“Mọi người bị thương có nặng có nhẹ nhưng tất cả đều vẫn bình an. Đặc biệt là Thập sư đệ, hắn còn đòi đi vào đây trả thù nữa cơ.”
“Nghe con thỏ ngốc kia nói ở Điện thần vẫn không có ai canh giữ, sư phụ mất tích mà mấy người nhởn nhơ quá nhỉ?”
“Về chuyện đó…” Nhắc đến sư phụ, mắt Sở Nhất có xu hướng lảng tránh: “Sư phụ đã liên lạc với ta trước rồi…”
“Sư phụ đang ở đâu? Người có nói gì về kẻ xâm nhập kia không?”
“Sư phụ và sư công đều đang ở Huyền… Huyền Vương Quốc.”
Ba chữ “Huyền Vương Quốc” vừa cất lên, một tia khác lạ xoẹt qua trong mắt Thập Nhất, nhanh đến nỗi không ai có thể nhận ra nó là gì.
Đại sư huynh vừa nói vừa len lén quan sát biểu cảm của Thập Nhất, thấy cô vẫn khá dửng dưng thì mới tiếp tục nói:
“Còn về kẻ xâm nhập sư phụ chỉ bảo hắn là một tên tép riu, nếu chúng ta không tự giải quyết được thì đừng mang họ Sở nữa. Híc… Đệ không biết lúc nghe kể về sự thất bại của chúng ta, sư phụ đã dùng vẻ mặt khinh bỉ thế nào đâu.”
Thái độ vô trách nhiệm như này Thập Nhất đã quen nên không hề ngạc nhiên. Cô vỗ vai “an ủi” Sở Nhất đang chán nản:
“Đại sư huynh…”
“Ừm?”
“Huynh có muốn đổi một cái họ mới không? Tiện thể đổi luôn sư phụ khác.”
“Khụ…” Sở Nhất sốc nặng: “Lời đùa vui đó nhưng ta cười không có nổi đâu. Chẳng lẽ đệ cũng không làm gì được tên đó à?”
“Về kẻ xâm nhập ta tạm thời chưa gặp nên không biết có cách giải quyết hay không. Dù sao huynh cũng về đi, nếu thật sự phải đổi họ ta sẽ thông báo sớm.”
Đại sư huynh trợn mắt: Đã bảo là đùa không vui rồi mà!
Nói xong hết mấy chuyện cần thiết nhưng Sở Nhất vẫn còn nấn ná như có điều gì khó nói. Dáng vẻ chần chừ của hắn làm Thập Nhất mất hết kiên nhẫn.
“Có gì thì nói nhanh đi, ta còn bận đi dỗ đệ tức của huynh nữa đây này.”
“Có… có một lời nhắn sư phụ gửi đến cho đệ.”
“Lời nhắn gì?”
“Sư phụ nói… nếu đệ hoàn thành thu thập một triệu điểm công đức, người sẽ cho đệ một cơ hội gặp lại bất kỳ ai mà mình muốn.”
“Bất kỳ ai…?”
Sắc mặt Thập Nhất thoáng cái lạnh xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đại sư huynh lập tức muốn cong đuôi bỏ chạy, tiếc rằng bả vai hắn đã bị giữ lại.
“Ta muốn nói chuyện trực tiếp với sư phụ. Liên lạc đi. Ngay bây giờ!”
Khóe môi cô gái cong lên, vẫn khuôn mặt điềm đạm đó nhưng Sở Nhất chỉ cảm thấy lạnh gáy.
“Sư phụ liên lạc với ta một lần xong lại tiếp tục mất tích. Ta… cũng lực bất tòng tâm.”
Thập Nhất nhìn chằm chằm như đang kiểm tra xem đối phương nói thật hay giả, sau cùng chỉ đành buông tha hắn.
“M* Kiếp! *beep* beep* beep“...”
Lắng nghe mấy chữ vàng ngọc đang được thốt ra, Sở Nhất chỉ biết câm nín. Phải văng tục thế này đủ hiểu sư đệ nhà hắn đang ức chế cỡ nào.
Sau một hồi quan sát tình hình, Sở Nhất dè dặt lên tiếng xoa dịu: “Sư phụ làm vậy cũng là muốn khích lệ đệ thôi…”
“Ha… Ta lại thấy rằng ngài ấy đang cố tình lấy nhược điểm của đồ đệ mình ra phục vụ cho mục đích cá nhân.”
Kẻ mạnh hơn luôn luôn có quyền ra điều kiện, mà cô không chỉ yếu thế hơn lại còn bị nắm nhược điểm, cho dù đó là thứ cô chưa bao giờ để lộ ra. Thập Nhất nắm tay, kiềm chế cảm xúc khó chịu trong lòng.
“Huynh nói xong hết rồi thì trở về đi.”
“Nhất Ca, lúc này đệ có thể tức giận vì cho rằng sư phụ đang bức ép đệ làm việc mình không muốn… Dù vậy đệ cũng tuyệt đối không được suy nghĩ tiêu cực về sư phụ đâu đấy.”
Sở Nhất vừa nói vừa chủ động nắm tay cô, mặc cho vẻ mặt ghét bỏ của cô, hắn vẫn mỉm cười nói tiếp:
“Vị trí Chủ Thần ấy không phải chỉ là gánh nặng mà còn có thể là đường sống của đệ. Hắc Linh đó, đệ nghĩ mình có thể kiềm chế nó bao lâu nữa?”
Thập Nhất cau mày, chưa đợi cô lên tiếng thì phát hiện có động tĩnh đang đến từ nơi rất gần với bọn họ.
Flix nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt hai người. Mắt hắn lập tức dán chặt vào đôi bàn tay đang nắm kia.
Thập Nhất muốn gạt tay ra thì Sở Nhất lại càng tỏ ra thân mật hơn bằng cách kề sát tai cô thì thầm:
“Đệ vứt bỏ tên Thường Quân đó là đúng lắm. Ta vốn đã không thích hắn bây giờ lại càng ghét hơn. Hắn thì có chỗ nào tốt chứ, đợi trở về ta sẽ giới thiệu cho đệ mấy-”
Đại sư huynh đang nói liền bị Thập Nhất nhét nguyên thanh kiếm vào miệng.
“Ai nói ta vứt bỏ hắn hả? Ta chỉ muốn làm nguội cái đầu trước khi nói chuyện với hắn thôi.”
Vốn đang bực bội lại không có chỗ để trút giận nên hành vi của cô càng thêm hung bạo.
“Ồ ong ân ội ĩa.” Vietsub: “Đồ vong ân bội nghĩa.”
“Thân là đại sư huynh, giúp đỡ sư đệ bình ổn cảm xúc cũng là trách nhiệm. Giờ huynh cút đi được rồi đó.”
Trước khi biến mất, Sở Nhất không quên góp thêm củi đốt nhà bằng một nụ hôn… giả.
“Người ta nói dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, đệ nhất định không được bỏ qua dễ dàng đâu đấy. Ta rút đây.”
Khung cảnh ấy lọt vào mắt Flix không thiếu một giây.
“Tên điên này!!!” Cú đấm của Thập Nhất hoàn toàn sượt vào không khí.
Nụ hôn kia hiển nhiên không hề chạm tới da thịt nhưng ở vị trí của Flix thì… oan ức này khó lòng giải thích.
“Tiểu thư, trời sắp tối rồi, nếu còn ở lại đây sẽ rất nguy hiểm.”
Thập Nhất cất bước tiến về phía hắn lại trông thấy đối phương ngoảnh đầu đi luôn. Cô lúc này chỉ muốn chửi thề thật lớn. *beep* cái ngày xui xẻo gì đây?
Hai người bước đi cách nhau một khoảng rất ngắn và tuyệt nhiên không ai nói với nhau một lời nào.
Tận đến lúc Thập Nhất gặp lại Susan đang chờ bọn họ rồi được nghe cô ta thường thuật về việc hoàng thái tử vừa tới đây.
“Tôi đã nói như tiểu thư dặn dò và cũng trả lại chiếc nhẫn cho hoàng thái tử. Ngài ấy ngắm nhìn chiếc nhẫn khá kỹ nhưng có vẻ không phát hiện điều gì bất thường.”
Nghe hai người nói chuyện, Flix nhận ra bọn họ đang có mưu đồ gì đó, đối tượng lại còn là người hoàng tộc khiến hắn không khỏi lo lắng:
“Tiểu thư có thể cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Nếu tôi nói cho anh, vậy anh có thể kể tôi nghe chuyện giữa anh và Flora không?”
Trông thấy Flix im lặng cúi đầu, cho rằng hắn chưa thể hoàn toàn tin tưởng mình, Thập Nhất quyết định tạm trở về trước.
Cô chỉ vừa quay lưng đi thôi, cánh tay đã bị ai đó kéo lại.
“Tôi sẽ nói mà, xin người… đừng vứt bỏ tôi.”
Là Flix với vẻ mặt hoảng sợ đang nắm chặt ống tay áo của cô, đôi môi run run mấp máy:
“Tôi xin lỗi vì đã ngăn cản người, tiểu thư, tôi cũng muốn có thể giúp người đánh bất kỳ ai, nhưng mà…”
“Tôi không muốn người phải gánh chịu hậu quả sau đó. Tiểu thư, tôi chỉ muốn bảo vệ người… duy nhất người mà thôi. Xin hãy… tin tưởng tôi.”
Trong khi Flix lo lắng giải thích với khuôn mặt gần như sắp khóc thì Thập Nhất lại đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười làm gương mặt cô gái bừng sáng, khiến Flix ngây ngốc ngắm nhìn, quên luôn cả tâm trạng rối bời hiện tại.
“Xin lỗi nhé… thật xấu xa khi tôi chỉ cảm thấy vui vẻ vì nhận ra nỗi sợ của anh.”
“Không… không có gì. Tôi-”
Không đợi Flix nói hết câu, Thập Nhất nắm tay hắn kéo đi. Susan, khán giả bất đắc dĩ của màn kịch yêu đương này cũng cắp đít chạy theo.
“Tôi đói bụng rồi. Anh biết địa điểm nghỉ ngơi ở đâu đúng không? Mau dẫn đường đi.”
Vậy là Flix trở thành “tài xế” cưỡi ngựa cho Thập Nhất, còn cô thì lười biếng dựa vào lồng ngực hắn, đôi mắt lim dim như đang đi vào giấc ngủ.
Flix cũng cho rằng như vậy nên cố gắng điều chỉnh tốc độ ngựa khá chậm rãi. Khi bên tai chỉ toàn tiếng gió và âm thanh xào xạc của lá cây, giọng nói nho nhỏ mang theo chút mệt mỏi của cô gái lại vang lên:
“Flix… Thật ra tôi đang rất không ổn… tôi thậm chí đã cố gắng không để đại sư huynh nhận ra điều đó nhưng lại muốn thành thật với anh.”
Thập Nhất vẫn tiếp tục nói dù cho đối phương có thể không hiểu toàn bộ những lời này có ý nghĩa gì.
“Phương nam cũng không ấm áp lắm nhỉ? Cho nên bây giờ tôi mới cảm thấy không ổn chút nào. Có lẽ vì thân thể này quá yếu kém rồi… Chắc chắn… chỉ vì vậy thôi…”
Giọng nói cứ thế nhỏ dần rồi hoàn toàn im ắng, cuối cùng thì Thập Nhất cũng đã thật sự chìm vào giấc ngủ rồi.
Flix hoàn toàn không dám phóng đi mà để chú ngựa tản bộ trên con đường đất. Ngắm nhìn sườn mặt đang ngủ của cô từ trên cao, không hiểu sao trái tim hắn ẩn nhẫn có cảm giác đau.
Trước đó vẫn là một cô gái luôn bày ra dáng vẻ thong dong, như không quan tâm bất cứ điều gì, vậy tại sao ngay lúc này lại đem đến cho hắn cảm giác tang thương và buồn bã đến vậy?