Julia đang bị nhốt trong một căn phòng xa hoa thì đột nhiên cánh cửa tự động mở ra. Lúc cô ta chạy ra bên ngoài liền bị một cú đánh rất mạnh từ sau gáy.
Ôm thân thể nữ chính giả trong tay, Thập Nhất đem cô ta đến căn phòng có xác tên thủ lĩnh thổ phỉ rồi khóa lại. Mặc dù mọi chuyện diễn ra không đúng như dự tính, nhưng lần này Julia vẫn khó lòng thoát khỏi tội danh phản bội được.
Hệ thống đột nhiên online nhắc nhở Thập Nhất:
[Ký chủ, cô mau ra bên ngoài giúp đỡ nam chính đi. Nếu không hắn có thể sẽ ngỏm đó.]
[Không phải hắn là có hào quang rất oai sao?]
Nữ chính giả bị nhốt ở đây rồi, còn ai có thể làm hắn ngỏm được.
[Không chết nhưng cũng hấp hối. Không phải cô đã khiến Henry bị thương sao?]
Thập Nhất: Bây giờ cô còn phải đi làm bảo mẫu cho nam chính nữa phải không?
Leon ở bên cạnh, cảm thấy tâm trạng Alice hình như đang xấu đi. Nghĩ đến việc cô lúc nào cũng hành động một mình mà không chịu nói với hắn. Leon buồn bã lên tiếng:
“Alice. Ta không biết tại sao chị phải nhắm vào Julia, nhưng rõ ràng ta có thể giúp chị mà? Lúc nào chị cũng đẩy ta ra ngoài mọi kế hoạch của mình.”
Đúng là với năng lực thôi miên của Leon, muốn xử lý một ai đó thật dễ dàng, nhưng Thập Nhất lại không nhờ vả đến hắn, chỉ dặn dò hắn phải ngồi im một chỗ xem kịch.
Cô không phải không tin hắn, chỉ là không muốn mình phụ thuộc vào bất kỳ một ai khác. Mà đây vốn dĩ cũng là nhiệm vụ của riêng cô.
“Ai biết được nhờ ngươi thì ta sẽ phải đổi lại thứ gì nữa.”
“Chị biết ta sẵn sàng giúp đỡ chị không cần gì mà.”
Thay vì trả lời Leon, Thập Nhất lại chủ động cầm tay hắn kéo đi: “Ngươi chỉ cần tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn cho ta là được rồi.”
Leon bĩu môi, bị cô lôi xuống lao vào trận chiến hỗn loạn bên dưới.
Mới đầu hắn chỉ cho rằng cô muốn tham gia bắt đám phổ phỉ. Nhưng sau một hồi di chuyển, hắn nhận ra nơi mà cô hướng đến là Henry và Anna đang bị vây quanh bởi vô số thổ phỉ. Không chỉ vậy, cô gái còn vô cùng nhiệt tình giết tất cả những người muốn tấn công thủ lĩnh.
Leon nhìn một cái đã biết cô đang làm người bảo hộ cho tên đầu phân ấy. Ánh mắt hắn lập tức tối xuống, việc cô cố tình nhằm vào Julia, chẳng lẽ cũng là vì Henry?
Thập Nhất mải mê làm nhiệm vụ, không hay biết suy nghĩ sai lầm của Leon. Lúc cô nhìn tới thì đã thấy hành động lén lút tấn công nam chính của hắn.
Keng… đường kiếm đánh lén bị Thập Nhất chặn lại.
“Leon, ngươi làm gì vậy?”
“Câu này ta phải hỏi chị mới đúng. Tại sao chị phải ở đây bảo vệ tên đầu phân đó.”
“Ta không bảo vệ hắn. Đây chỉ là việc ta phải làm.”
Thập Nhất nói xong mới nghĩ đến chuyện tại sao mình phải giải thích với hắn chứ?
“Không bảo vệ? Vậy chị tránh ra để ta giết hắn.”
Không nói đến việc tên này có đủ sức giết nam chính hay không. Dù sao cô cũng không thể để Henry chết được, nguyên nhân thế giới này sụp đổ chính là bởi vì vậy đó. Nam chính chết thì ai đi thống nhất hòa bình ba đế quốc hả?
“Ta sẽ không để ngươi giết hắn.”
Một câu nói của Thập Nhất vang lên, cũng là lúc biểu cảm trên gương mặt Leon hoàn toàn thay đổi. Cô có thể nhìn thấy sự đau lòng trong đôi mắt màu xanh ấy.
“Hóa ra giữa ta và tên thủ lĩnh đó, sự lựa chọn của chị là hắn?”
Thập Nhất: Hắn có thể đừng tự mình suy diễn linh tinh nữa không? Cô chọn hồi nào?
Hình ảnh thiếu niên vô hại đã biến mất, thay vào đó là sự sắc bén, lạnh lùng đến kỳ dị. Đôi mắt màu xanh của Leon có chút lóe sáng.
Nhìn thấy nó, giọng điệu Thập Nhất liền không vui vẻ: “Ta đã bảo ngươi đừng có sử dụng thôi miên với ta.”
Leon không nói không rằng, bắt đầu tấn công về phía cô. Dù hành động giống như tự nhiên bộc phát nhưng Thập Nhất lại không thấy bất ngờ. Lúc này mới chính xác là con người thật của hắn.
Thập Nhất kéo xa khoảng cách giữa hai người, nhìn về chàng trai với biểu cảm xa lạ: “Leon, ngươi không muốn diễn tiếp vai diễn ngây thơ của mình nữa sao?”
Ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên trầm thấp hơn rất nhiều: “Nếu con người ấy không khiến em thích thì ta không cần dùng đến nó nữa. Alice, là em bắt ta phải ra tay với em.”
Leon không gọi cô là chị nữa. Đôi mắt màu xanh ấy đang trở nên đậm sắc và quỷ dị hơn bao giờ hết.
Thập Nhất biết hắn chẳng phải dạng hiền lành gì, còn là kiểu người có thể bất chấp tất cả để đạt được điều mình muốn, thậm chí là cưỡng đoạt hay giam cầm.
Giống như bây giờ, cô nhìn thấy một sự cố chấp điên cuồng đến vô cùng tàn nhẫn, nó chưa từng xuất hiện ở hắn trong những thế giới trước kia.
Thập Nhất đứng im, lẳng lặng nhìn chàng trai nắm chặt kiếm, bắt đầu di chuyển về phía mình.
Bóng hắn lóe lên, còn chưa đến một giây nó đã xuất hiện bên cạnh cô, nhưng trước khi bàn tay hắn kịp chạm vào cô thì một cú đấm vô cùng mạnh mẽ đã khiến hắn văng xa đến vài chục mét.
Thân ảnh Thập Nhất lóe lên, cô xuất hiện ở ngay chỗ mà hắn ngã xuống. Cô gái từ trên cao nhìn xuống: “Leon, ngươi không còn ngoan ngoãn nữa rồi.”
Mặc dù lãnh trọn cú đấm, nhưng cậu thiếu niên không có vẻ gì là bị đau. Hắn từ từ đúng dậy, đối diện với ánh nhìn của cô.
“Làm em phải thất vọng rồi. Ta chưa bao giờ là người ngoan ngoãn cả. Alice, vì thích em mà ta bỏ ra quá nhiều sự nhẫn nại rồi. Từ bây giờ, ta sẽ dùng cách khác, để khiến em trở thành của ta.”
Thanh kiếm trên tay Leon rung lên, một lần nữa tấn công cô.
Keng… hai đường kiếm giao nhau, gương mặt bọn họ cũng kề sát. Leon có thể nhìn thấy thái độ thản nhiên như cũ của cô gái. Cho dù bây giờ hắn phẫn nộ thế nào, thì cô mãi mãi dùng biểu cảm không quan tâm ấy để nhìn hắn.
“Tại sao? Tại sao em không thể thích ta dù chỉ một chút?”
Trong ánh nhìn của hắn, môi Thập Nhất hé mở: “Nếu muốn người khác thích mình thì ít nhất cũng đưa mặt thật của ngươi ra đây. Đừng có âm thầm tính toán sau lưng ta, rồi lại mở miệng nói thích ta. Ta không phải là thứ mà ngươi muốn thì có thể sở hữu được đâu. Leon...”
Gương mặt Leon lập tức biến sắc, cô gái này rốt cuộc đã biết được bao nhiêu về hắn?
Nếu như Leon vẫn tiếp tục diễn vai diễn của mình thì cô cũng sẽ ngó lơ mấy hành động bất thường của hắn. Việc hắn lén lút thu thập bố trí quân sự của Amanda, thỉnh thoảng lại mất tích đi gặp ai đó và cả chuyện hắn có mối quan hệ thân thiết bất thường với Elbert.
Cô vẫn là... không thích người quá giống mình.
“Ngươi có thể tính toán bất cứ điều gì với đế quốc Amanda này, nhưng đừng động đến gia tộc Dixon. Đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.”