Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 292: Chương 292: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (03)




Thập Nhất rất nhanh chóng bị đuổi việc ở chỗ nhà hàng, thậm chí số tiền lương trước đó của Lưu Diệc Hàm cũng bị bọn họ lấy lý do vớ vẩn để giữ lại không trả.

Đây là một trong các cơ sở kinh doanh của nhà họ Lý kia nên việc này là rất hiển nhiên.

Thập Nhất không đôi co nhiều với ông chủ, chỉ đơn giản là ghé một tiệm nét, tung lên các diễn đàn lớn những đoạn video Lưu Hoằng bị bắt nạt ở trường học. Gương mặt bọn nhỏ trong video đều đã được làm mờ vì đối tượng cô muốn nhắm tới chỉ là đám người lớn kia.

“Mẹ ơi, có phải trẻ con bây giờ lớn quá nhanh rồi không? Tại sao chúng biết những lời lẽ xúc phạm bạn học nặng nề như vậy?”

“Trẻ con vốn không hiểu thấu mọi việc, có hành vi và phát ngôn thiếu suy nghĩ thì không nói nhưng giáo viên đứng ngay đó tại sao không lên tiếng can ngăn?”

“Không phải việc uốn nắn trẻ em theo con đường đúng đắn là trách nhiệm của giáo viên ư? Bọn họ dửng dưng như vậy thật sự là vô trách nhiệm! Ai biết đây là trường học nào không? Tương lai phải né ra mới được!”

“Nhìn đồng phục thì chắc chắn là trường con tôi cũng đang theo học rồi. Không ngờ cách xử xự của giáo viên ở đây lại tệ như vậy. Tội nghiệp cậu bé trong video quá, nếu cậu bé mà là con tôi thì chắc tôi nổi điên lên mất.”

Ở một căn biệt thự giàu sang nào đó, vị phu nhân họ Lý đọc những bình luận của dân cư mạng, không kiềm được tức giận, mắng to:

“Khốn kiếp! Tôi đã bảo các người liên hệ xóa hết mấy đoạn video đó đi rồi mà!”

“Thưa phu nhân, chủ nhân của các diễn đàn đồng loạt thông báo về việc bọn họ đã mất quyền kiểm soát trang chủ. Hiện tại bọn họ không thể làm gì cả.”

“Vậy các người định ngồi im đến lúc mụ ta tung hình ảnh con trai tôi ra cho bàn dân thiên hạ chửi rủa phải không?”

Gương mặt xinh đẹp của vị phu nhân quyền quý đã méo xẹo, giảm đi mấy phần sang trọng, chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua, ngang ngược.

“Vợ, em bình tĩnh đi. Bây giờ không phải là lúc nổi giận đâu.”

“Chồng… híc.. Em sợ con chúng ta sẽ bị tổn thương mất.” Người phụ nữ nhào vào lòng lão đàn ông trung niên đang ngồi, cũng chính là chồng của cô ta.

“Vậy sao ngay từ đầu em không giải quyết chuyện này ổn thỏa hơn hả?”

“Em… làm sao em biết được một bà mẹ đơn thân nghèo hèn như cô ta có thể làm ra việc này chứ!”

Người đàn ông cau mày nhìn đoạn video trên điện thoại, một người có thể thuê hacker trộm một lúc nhiều diễn đàn lớn như vậy liệu có thể chỉ là một phụ nữ nghèo sao?

Nhưng sự thật là ông ta đã nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì Thập Nhất bây giờ đúng chỉ là một người mẹ thất nghiệp sắp rỗng túi mà thôi.

Thập Nhất ngồi quán nét, nhìn những bài báo đưa tin về việc này trong mấy ngày nay, cảm thấy diện ảnh hưởng đã đủ rộng, cô lập tức đưa ra quả bom thứ hai.

Làm xong việc, cô rời khỏi quán nét cùng với đống rau củ mới mua, đi về căn trọ nhỏ có Lưu Hoằng đang chờ.

“Mẹ ơi, chúng ta không kiếm trường học mới ạ?”

“Không phải con nít rất thích nghỉ học à? Mới ở nhà mấy bữa đã chán rồi sao?”

“Con muốn đi học, phải học thật giỏi rồi mau chóng lớn lên để kiếm tiền nuôi mẹ. Con sẽ không để người khác khinh thường mẹ nữa.”

Ôi… cảm động quá! Thập Nhất cảm động đến mức ném nguyên bó rau to đùng vào mặt cậu nhóc.

“Vậy thì trước đó hãy giúp ta bằng việc nhặt rau và làm việc nhà đi. Đừng có ở đó nói suông không.”

Cũng không biết Lưu Hoằng lóng ngóng thế nào mà cuối cùng lại bị đứt tay trong lúc đang thái rau.

“Này, đừng có để máu dính vào-”

Thập Nhất chỉ định đưa tay tới tới để lấy con dao nhưng Lưu Hoằng giống như bị hoảng hốt, vội vàng đứng dậy nắm chặt ngón tay, lắp bắp mấy chữ con không sao rồi chạy ra khỏi nhà.

Cô nghi hoặc nhìn xuống giọt máu đỏ đã rơi xuống thân dao, nghĩ một chút rồi cầm đưa lên mũi ngửi thử.

Quả nhiên bởi vì Lưu Diệc Hàm là Huyết tộc nên mùi máu vốn dĩ tanh nồng thì bây giờ Thập Nhất lại ngửi ra một mùi thơm nhè nhẹ, nhưng cũng chỉ là thơm mà thôi, cô hoàn toàn không có chút cảm giác muốn hút máu gì đó.

Sao thằng nhóc phải cuống cuồng lên vậy nhỉ?

Thập Nhất còn đang nghi hoặc thì đột nhiên điện thoại vang lên, là một số di động lạ hoắc.

“Alo… ai vậy?”

“Xin chào, tôi là người từ trung tâm giới thiệu việc làm, hiện tại đang có một công việc phù hợp với năng lực và điều kiện của cô Lưu, không biết cô Lưu hiện có muốn tìm hiểu thêm về nó không?”

Trung tâm giới thiệu việc làm?

“Xin lỗi, hiện tại tôi không có nhu cầu.”

“Nghe nói cô Lưu hiện tại đã kết thúc công việc với nhà hàng X. Đây là một công việc tốt và lương cao, cô không nên bỏ qua đâu ạ.”

Trước đây Lưu Diệu Hàm đúng là đã từng đăng kí vào đây để kiếm việc, nhưng bọn họ có thể biết rõ cô đang thất nghiệp để gọi đến tận nơi như vậy thì có hơi cao siêu quá rồi đấy.

“Làm sao cô biết tôi đã nghỉ việc?”

“Chúng tôi vẫn luôn thu thập thông tin để cân bằng và đáp ứng nhu cầu tìm việc và tìm nguồn lao động.”

Thập Nhất không nghĩ một lao động dân trí thấp như cô lại được quan tâm kỹ càng vậy đâu. Cô từ chối lần nữa rồi cúp máy luôn.

Thập Nhất rửa con dao sạch sẽ rồi tiếp tục công việc nấu ăn của mình, trong khi đó thì Lưu Hoằng đã chạy đi băng bó tay rồi quay lại. Nhìn cậu ta băng cả bàn tay thành một nùi như núi, Thập Nhất không thể không hỏi:

“Chỉ là đứt tay nhỏ xíu thôi mà, có cần khoa trương vậy không?”

Lưu Hoằng gãi đầu ngượng ngùng: “Con không biết băng nên cứ như vậy mà quấn thôi.”

Thập Nhất chỉ nhìn cậu ta một cái, không hỏi thêm gì nữa.

Tối hôm đó, sau khi Lưu Hoằng đã ngủ, Thập Nhất lặng lẽ rời khỏi nhà trọ, đi đến phía sau một người đàn ông đang nấp trong góc khuất, không chút do dự nắm chặt cổ hắn.

“Nói đi, ai cử mày đến?”

Người này theo dõi cô đã mấy ngày nay rồi nhưng mãi không chịu ra tay nên Thập Nhất quyết định xông tới trước.

Móng vuốt của hắn bắt đầu dài ra, định tấn công cô thì bị Thập Nhất đập mạnh vào phía sau, khiến cả một mảng tường đổ rầm trong chớp mắt.

Thân thể Huyết tộc rất cứng rắn, không nặng tay không được.

Tên Huyết tộc này có vẻ đã nhận ra sức lực bản thân không thể đánh thắng đối phương, bàn tay hắn đột đột đổi hướng đến vị trí trái tim của mình.

Thập Nhất nhận ra ý đồ tự sát của hắn nên đã ngăn cản lại được.

“Mày có anh dũng hy sinh thì tên chủ nhân kia cũng không nhỏ một giọt nước mắt nào đâu. Tại sao không khai ra rồi tao sẽ tha mạng cho mày?”

Tên Huyết tộc đó vẫn ngậm chặt miệng không nói.

Hắn dường như không có sức mạnh gì khác lạ nên có lẽ chỉ là một huyết tộc cấp thấp. Thập Nhất đã quyết định ra tay ác hơn để hắn phải khai ra chút thông tin nhưng bởi vì tiếng động trước đó khá lớn nên đã thu hút người khác tới gần.

Thập Nhất trốn ở một góc khuất nhìn đôi nam nữ vừa xuất hiện.

“Tên huyết tộc này bất tỉnh rồi. Có lẽ là trận chiến với đồng loại.”

“Anh cũng nghĩ vậy. Mạn Châu, em đem hắn về trụ sở trước đi, anh sẽ thử đi ra xung quanh kiểm tra.”

Đen thật, tên đó bị nam nữ chính cướp mất rồi.

Thập Nhất không còn cách nào khác là quay trở về. Dù sao bọn chúng đã nhắm vào cô thì sẽ sớm tìm đến tiếp thôi.



Ở một nơi khác, trong căn biệt thự có chút cách xa trung tâm thành phố nhộn nhịp, một người đàn ông đang ngồi bắt chéo hai chân trên sofa uống rượu đỏ, trên eo chỉ quấn một chiếc khăn. Vóc dáng vạm vỡ, những đường cong cùng với những múi cơ hiện đầy đủ trên người hắn.

Ánh mắt hắn nhìn về phía màn hình tivi, ở đó có hình ảnh cô gái đi chợ, nấu ăn cùng con trai và cả hành vi đáng ngờ trong tiệm nét.

“Cô ta có vẻ không tầm thường nhỉ?”1

“Thưa ngài, kỹ năng hacker của cô ta không hề giống một người nghiệp dư, điều này càng khẳng định thân phận cô ta có sự che giấu.”

“Vậy tại sao đến bây giờ các cậu vẫn chưa đưa người đến đây?”

“Chúng tôi không muốn rút dây động rừng nên đang cố tìm cách dụ dỗ. Xin ngài cho chúng tôi thêm vài ngày.”

Người đàn ông nâng ly lên, nhấp một ngụm rượu. Màu đỏ dính bên khóe môi càng làm cho gương mặt kia thêm phần yêu nghiệt kỳ lạ. Mọi góc cạnh gương mặt hắn tựa như được họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra vậy.

“Ba ngày. Hạn trong ba ngày phải đưa người đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.