Quả bom thứ hai Thập Nhất tung ra là cuộc nói chuyện cùng với hiệu trưởng và vị phu nhân họ Lý hôm ấy. Lúc đó cô cố tình nhiều lời như vậy mục đích chỉ để lấy được sự cảm thông từ người xem.
Một bên là bà mẹ đơn thân quyết không run sợ trước quyền thế để bảo vệ con, một bên là vị phu nhân ngạo mạn khinh thường người khác, nghĩ bằng chân cũng biết ai là người được ủng hộ.
Mà cộng đồng mạng lại là một thứ vô cùng đáng sợ, một khi bọn họ đã nhận định điều gì thì sẽ chẳng tiếc lời sỉ vả, bảo vệ “lẽ phải” đến cùng. Không chỉ trường học bị lên án mà cả công ty nhà họ Lý cũng không thoát khỏi liên lụy, bị cộng đồng kêu gọi tẩy chay.
Lúc này việc bọn họ cần làm là phải tìm cách lấy lại hình ảnh tốt đẹp cho công ty. Nếu đã không thể chứng minh trong sạch thì chỉ có thể thành thực nhận lỗi mà thôi.
Nhận được lời hẹn gặp mặt của phía nhà trường, Thập Nhất rất kiêu ngạo tắt máy không nghe. Cuối cùng bọn họ vẫn phải tìm đến tận nơi, đề nghị bồi thường cho cô.
“Cô Lưu à, phu nhân nhà tôi chỉ vì quá thương con nên mới bất chấp bao che cho thằng bé. Sau khi biết chuyện này tôi đã rất hổ thẹn và trách phạt bọn họ một trận.” Người chồng họ Lý rất thông minh khi ra vẻ bản thân mình hoàn toàn đứng ngoài vụ việc này.
Thập Nhất thừa biết hai vợ chồng đó chỉ đang diễn trò để cô chịu lên tiếng, giúp bọn họ và nhà trường lấy lại hình ảnh mà thôi. Nhưng mục đích của cô cũng chỉ có vậy nên cứ mặc kệ bọn họ muốn diễn trò gì đi.
“Nếu không phải con trai tôi bị đuổi học, còn tôi lại bị cho thôi việc một cách vô lý thì tôi cũng chẳng muốn làm khó một đứa nhỏ. Bây giờ các người đã chịu nhận lỗi thì tôi cũng sẽ xóa mấy đoạn video kia, lên tiếng hòa giải. Tuy nhiên, tôi có lời khuyên cho cô đấy phu nhân Lý à, tiền có thể giúp cô sửa sang dung mạo nhưng tính cách thì chẳng có nơi nào nhận sửa đâu nhỉ? Cô nên quan tâm đến con mình hơn đi.”
Thập Nhất ra vẻ rộng lượng vẫn không quên khịa người phụ nữ mấy câu. Trước đó cô ta từng nhìn cô như nhìn một con kiến bây giờ lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đợi bọn họ đều rời đi, Thập Nhất vui vẻ cầm thẻ ngân hàng đi kiểm tra số dư.
Lưu Hoằng ở bên cạnh e dè lên tiếng: “Mẹ ơi, chúng ta như thế này có tính là lừa tiền người khác không?”
“Lừa tiền? Ta có lừa gì bọn họ ư? Hay mi không bị bắt nạt?”
Lưu Hoằng nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.
“Đây gọi là tận dụng tình thế, trong cương có nhu, hiểu không? Nếu chúng ta cứ làm lớn chuyện thì cái nhận được cuối cùng chỉ là lời tôn vinh vô giá trị của đám người không quen biết, còn bây giờ ta lại có đống tiền để mua đồ ăn ngon cho mi. Cái nào có lợi hơn hả?”
[Ký chủ, cô đừng dạy hư trẻ nhỏ.]
[Ta là đang dạy dỗ kỹ năng sống cho nó.]
Có tiền rồi Thập Nhất quyết định dẫn Lưu Hoằng đi siêu thị để làm một bữa ăn đàng hoàng. Trong quá trình lựa chọn thực phẩm, có một người phụ nữ mang thai vì bất cẩn mà suýt té ngửa. Nếu như Thập Nhất lựa chọn tránh sang một bên thì Lưu Hoằng lại nhanh tay đỡ lấy đối phương, giúp cô gái tránh được tai nạn đáng tiếc.
Nhìn đứa bé bảy tuổi dùng cả thân mình để đỡ bà bầu, Thập Nhất không những không khen cậu ta mà còn hỏi những câu vô tri: “Mi không thấy nặng sao? Trông nhỏ vậy mà sao đỡ được người hay nhỉ? Có muốn thử vật tay với ta không?”
“Mẹ, con chỉ cố gắng cứu người thôi.”
Cứu người? Hờ… Thập Nhất ẩn ý nhìn tới đôi vợ chồng đang không ngừng cảm ơn Lưu Hoằng.
“Để cảm ơn cậu bé, chúng tôi rất muốn mời hai mẹ con cô cùng dùng bữa tối.”
“Được thôi.” Thập Nhất sảng khoái đồng ý.
Trong bữa ăn, bởi vì cô không có thái độ tiếp chuyện nên hầu như bọn họ chỉ toàn nói chuyện với Lưu Hoằng. Nói một hồi thế nào lại hỏi thăm đến công việc của Thập Nhất.
“Hóa ra cô Lưu vẫn đang tìm việc sao? Thật trùng hợp, một người quen biết của tôi hiện tại đang cần tìm giúp việc, lương hậu hĩnh, lại không có yêu cầu gì quá nhiều.”
Không ngoài dự đoán của Thập Nhất, bọn họ cuối cùng đã đề cập đến mục đích chính của mình rồi.
Phải nhọc lòng diễn một vở kịch chỉ để tiếp xúc và giới thiệu việc làm cho cô, rốt cuộc thì đó là nơi thế nào đây?
Thập Nhất ra vẻ như đã bị mức lương cao ngất kia hấp dẫn: “Người đó là ai mà trả lương cao quá vậy? Cơ hội tốt như vậy… có hơi giống lừa đảo quá.”
“Ha ha… Cô Lưu yên tâm, người này chắc chắn cô đã từng nghe qua rồi. Là chủ tịch Từ Chính Quân của tập đoàn S.”
Nghe đến ba chữ “Từ Chính Quân”, ánh mắt Thập Nhất lập tức lóe lên một tia sáng khác lạ.
Trong cái đất nước này sợ rằng không ai không biết đến tập đoàn S hay cái tên Từ Chính Quân, ông trùm tài chính, người kiểm soát các nguồn tài nguyên về bất động sản, công nghệ hay cả nền kinh tế trong và ngoài nước, có sức ảnh hưởng to lớn đến nền chính trị quốc gia.
“Có phải anh nói đùa rồi không? Một người bình thường như tôi làm sao có cơ hội phục vụ cho nhà tài phiệt bậc nhất đó?”
“Bởi vì tôi có chút quen biết với quản gia của nhà ngài ấy nên việc giúp cô vào đó làm việc không khó. Chỉ cần cô cố gắng chăm chỉ, không để tôi mang tiếng với người ta là được.”
“Chắc chắn rồi. Cơ hội làm việc tốt thế này sao tôi có thể không trân trọng chứ? Nhờ anh giúp đỡ.”
Đợi khi chia tay với cặp vợ chồng nọ, Thập Nhất lập tức thu lại nét mặt niềm nở.
Từ Chính Quân, nhân vật phản diện lớn nhất trong thế giới này, một huyết tộc cao ngạo vì không có được tình yêu của nữ chính Mạn Châu mà từng bước thôn tính, biến toàn bộ con người thành Huyết tộc để trả thù.
Cô không biết tại sao Từ Chính Quân phải tìm cách để cô tới chỗ hắn nhưng đối tượng nhiệm vụ đã tự tìm đến thì cô cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền.
“Mẹ ơi, vậy là mẹ sắp có công việc mới rồi sao?”
“Phải. Cho nên cần mau mau tìm trường học mới cho mi thôi.”
Dù trường học kia có nhận lỗi và rút lại quyết định đuổi học thì Thập Nhất cũng không thể cho thằng nhóc tiếp tục học ở đó. Ai mà biết bọn họ sẽ cố tình gây phiền phức gì cho cô.
“Con có thể tự chọn trường không ạ?”
“Không thể.” Thập Nhất lập tức từ chối.
Cô biết rõ ngôi trường mà Lưu Hoằng sẽ chọn là ngôi trường có nữ chính đang làm việc, cũng là nơi sẽ xảy ra rất nhiều vụ án mạng vây quanh cậu ta một cách đáng ngờ.
Cô không muốn dính vào phiền phức nam nữ chính, vẫn là tránh xa bọn họ, an ổn làm nhiệm vụ của mình thôi.
“Ta đã chọn cho mi một trường học nội trú rất tốt.”
“Nội trú? Nghĩa là con không thể gặp mẹ thường xuyên sao? Con không đồng ý!”
Giọng điệu Lưu Hoằng vô cùng nghiêm trọng, có lẽ cậu ta chợt nhớ ra việc mình chỉ đang là một cậu nhóc bảy tuổi nên vội vàng thay đổi bằng đôi mắt hồng hồng như sắp khóc.
“Có phải mẹ chán ghét Tiểu Hoằng nên mới muốn vứt con đi không?”
“Sắp tới ta phải đi làm giúp việc cho người ta, chắc chắn không có thời gian đưa đón mi, nội trú là phương pháp ổn thỏa nhất. Mà cuối tuần nào chả có hai ngày nghỉ, mi đừng có làm bộ mặt đáng ghét đó với ta.”
“Con có thể không cần đưa đón mà. Mẹ, con không muốn học nội trú.”
“Một là học nội trú, hai là ta sẽ không nuôi mi nữa. Chọn đi.”
Trước quyền lực tuyệt đối này, Lưu Hoằng hoàn toàn không có sự lựa chọn nào khác nữa.
Ngày đầu tiên đưa Lưu Hoằng đến trường mới, trước khi chia tay, Thập Nhất không quên dặn dò cậu ta: “Đã muốn làm việc xấu thì phải chắc chắn không để lại dấu vết cho người khác nắm được đuôi. Còn nếu không thể thì hãy ngoan ngoãn làm một học sinh bình thường đi, ta sẽ không giải quyết rắc rối cho mi nữa đâu.”
Lưu Hoằng sửng sốt vì những lời dặn dò xen lẫn uy hiếp đó. Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của người trước mặt, trái tim cậu bất giác đập nhanh hơn, giống như những suy nghĩ hay sự giấu giếm của nó đều đã bị nhìn thấu từ lâu.
“Mẹ… con…”
“Được rồi. Mau vào học đi. Ta về đây.”
Thập Nhất chưa thể khẳng định Lưu Hoằng có ý đồ xấu với Lưu Diệc Hàm hay không, nhưng chắc chắn cậu ta đang có điều che dấu. Chỉ cần cậu ta không gây phiền phức thì cô giả vờ nuôi hắn cũng không có gì khó.