Lần đầu tiên bước đến biệt phủ Từ gia, khung cảnh sa hoa lộng lẫy không khác trí tưởng tượng của Thập Nhất lắm. Dù sao cũng là top đầu những người giàu nhất thế giới, nơi ở chắc chắn phải khiến người ta choáng ngợp.
Bên cạnh sự giàu sang thì còn thêm một phần cổ kính và trang nghiêm nữa. Nếu nói nơi đây là cung điện dành cho vua chúa cũng không ngoa chút nào.
Và Từ Chính Quân, một người đàn ông 35 tuổi, không rõ mặt mũi là chủ nhân của gia tài khổng lồ này. Người ta chỉ nghĩ rằng hắn là đại thiếu gia, sinh ra đã ở đỉnh kim tự tháp nhưng nào biết tất cả những cái tên của gia chủ đời trước như Từ Chính Mạc, Từ Chính Huy,... đều là cùng một người. Bởi hắn là Huyết tộc thuần chủng đời thứ năm hiếm hoi, số tuổi hiện tại đã vượt qua con số 400.
Hiện tại, Thập Nhất đã vào làm người giúp việc tại Từ gia được vài tuần vậy mà vẫn chưa thấy mặt mũi Từ Chính Quân đâu. Thay vào đó cô luôn cảm nhận được một tầm mắt đang quan sát mình.
Địch không động cô cũng không động, nơi này rộng như vậy, khắp nơi lại đều có camera, muốn tìm hiểu chút gì đó cũng thật khó.
“Diệc Hàm, hôm nay quản gia phân công cô đến dọn dẹp ở tòa nhà phía Đông đó.” Một chàng trai đi đến nói với Thập Nhất. Anh ta là một trong hàng trăm người đang làm việc tại nơi này.
Thật sự là hàng trăm đó, bởi vì nơi này rất rộng nên chỉ riêng nhân viên quét dọn đã lên tới vài chục người rồi. Và điều đặc biệt đó là, Thập Nhất là thân phận nữ giới duy nhất tại đây.
“Tôi tưởng tòa nhà phía Đông chúng ta không được phép đi vào?”
“Hàng tháng vẫn sẽ có người được cử đi vào đấy dọn dẹp. Diệc Hàm, cô nhớ nhé, tuyệt đối không được đi linh tinh hay vào trong phòng, chỉ cần quét dọn bên ngoài sảnh và toàn bộ hành lang, cầu thang là đủ.”
Vừa bước chân vào tòa nhà phía đông Thập Nhất đã có cảm giác rất khác lạ nhưng cô không thể nói rõ nó gì. Theo thời gian, cảm giác ấy càng rõ rệt hơn, mọi ngóc ngách trong cơ thể cô như đang bị điều gì đó thúc đẩy.
Thập Nhất duy trì biểu cảm bình thường, không để lộ ra sự khác lạ. Dần dần, cô phát hiện cơ thể mình có sự thay đổi, thính giác, khứu giác hay thị giác đều nhạy cảm hơn rất nhiều, từng tế bào máu trong cơ thể như đang gào thét muốn xông ra ngoài.
Bàn tay Thập Nhất bất giác nắm chặt cây chổi, trong một khoảnh khắc con ngươi kia đã lóe lên màu đỏ kỳ lạ, nhưng cũng chỉ là khoảnh khắc tức thời, hơn nữa vì cô đang cúi đầu nên không ai có thể trông thấy nó.
Lúc Thập Nhất ngẩng đầu lên đã phát hiện một người đàn ông đang đứng cách cô hai mét, chăm chú quan sát.
Nhìn thấy hắn, đôi mắt cô thấp thoáng qua một tia kinh ngạc rồi lại nhanh chóng biến mất.
Thân hình người đàn ông cao lớn thẳng tắp, ngũ quan lập thể như điêu khắc, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương đông và phương tây, đôi mắt xanh thâm sâu kia làm cho người khác khó có thể nhìn ra được cảm xúc hiện tại của hắn.
Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, cả người lộ ra một cỗ khí chất trang chính nghiêm cẩn. Hắn dường như đã quen với việc kiểm soát tất cả, nhất là ánh mắt, ngay cả đến nụ cười, dù chỉ là một cái nhếch môi gợi cảm, đôi môi đẹp và hấp dẫn, lại cũng rất bí hiểm.
Thập Nhất chưa kịp ngắm nhìn nhan sắc đỉnh cao này thêm thì một cỗ uy áp vô cùng lớn đột ngột ập tới, thôi thúc cô phải quỳ sụp dưới chân người này.
Chắc chắn dòng máu huyết tộc trong cơ thể Lưu Diệc Hàm đang bị đối phương điều khiển.
Thập Nhất dùng năng lực áp chế bản năng thân thể, vẫn bày ra khuôn mặt bình tĩnh, hỏi hắn: “Xin hỏi, anh là…?”
Ở tại Từ Gia, người có phong thái lẫn gương mặt cực phẩm như này chẳng còn ai khác ngoài Từ Chính Quân nữa. Mặc dù đã đoán được thân phận đối phương, Thập Nhất vẫn vờ như không biết.
“Tôi mới tới đây làm nên còn chưa rõ hết mặt mũi mọi người. Tôi xin lỗi nếu đã làm ồn đến giờ nghỉ ngơi của anh.”
Có lẽ bởi vì trông thấy biểu hiện của đối phương quá đỗi bình thường, giống như không hề bị ảnh hưởng nên ánh mắt Từ Chính Quân bắt đầu lộ ra chút nghi hoặc.
Dần dà, cỗ uy áp kia được thu hồi lại rồi biến mất hẳn.
Từ Chính Quân nhìn cô gái một cái, không có ý tứ trả lời, hắn quay lưng đi thì Thập Nhất cũng lập tức đuổi theo: “Anh làm ở bộ phận nào vậy?”
Từ Chính Quân dừng bước chân, nheo mắt nhìn cô: “Không có ai dạy cô phép tắc ở đây sao?”
“Ở đây có đến mấy trăm cái quy tắc, anh muốn hỏi đến cái nào?”
Lông mày hắn hơi nhíu lại, tỏ rõ sự không bằng lòng.
“Thứ nhất, tôi là ông chủ của cô. Thứ hai, tránh xa tôi hai mét, thứ ba, làm xong việc thì cút đi.”
Người đàn ông nói xong liền quay lưng đi thẳng, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối hành lang.
Ánh mắt Thập Nhất nhìn theo phương hướng Từ Chính Quân rời đi, có chút nghiền ngẫm.
Cô có thể nhìn thấy quanh người Từ Chính Quân có một thứ… là thứ mà đáng lẽ người ở thế giới này không nên có… trừ một người.
Thập Nhất đưa mắt nhìn ra xung quanh tòa nhà. Trước đó cô đã được dặn dò kỹ về việc không được bước vào bất kỳ căn phòng nào, nhưng bây giờ cô lại muốn cố tình bỏ qua điều đó.
Thập Nhất mở đại một cánh cửa phòng gần nhất với mình.
Bên trong trống rỗng hơn rất nhiều so với tưởng tượng, thậm chí còn chẳng có giường hay bàn ghế mà treo đầy rẫy những bức tranh kỳ lạ trên tường.
Thập Nhất chỉ vừa bước vào phòng mấy giây thì Từ Chính Quân đã đột ngột xuất hiện lần nữa.
Ánh mắt hắn nhìn cô mang theo tức giận, quát lớn: “Ra ngoài!”
“Ông chủ, ở trong này rất bẩn, tôi chỉ muốn dọn dẹp-”
Không để Thập Nhất nói xong, người đàn ông đã đi tới nắm lấy cổ áo cô, dự định quăng người đi, nhưng hắn còn chưa kịp thực hiện điều đó thì cô gái đã nắm lấy tay hắn.
Khoảnh khắc da thịt hai người chạm vào nhau, Từ Chính Quân lập tức giật mình đến buông tay ra, khiến Thập Nhất té nhào trên nền nhà.
“Khốn kiếp… Ai cho cô chạm vào ta?”
Hắn móc ra một thứ gì đó trong tay, sau khi bấm nút thì có rất nhiều người áo đen xuất hiện, bao vây lấy Thập Nhất.
“Đem cô ta ra ngoài!”
“Khoan đã, chủ tịch Từ, chúng ta nói chuyện một chút đi. Vừa nãy chỉ là hiểu nhầm thôi!”
Mặc kệ Thập Nhất giải thích điều gì, Từ Chính Quân vội vàng rời khỏi đó, nếu như nhìn kỹ có thể trông thấy gương mặt hắn đang đỏ lên một cách nhanh chóng.
Thập Nhất bị đám vệ sĩ tống ra ngoài, tức giận đứng dậy phủi phủi quần áo. Hừ… Hắn lần này còn rất kiêu ngạo! Dám kêu cô cút đi với tránh xa hai mét cơ đấy! Đợi mấy bữa nữa xem có bám dính lấy chị đây không?
Phải, Từ Chính Quân chính là Hắn, là người đàn ông của cô.
Thập Nhất đã lờ mờ đoán ra điều đó ngay khi nhìn thấy hắn, bởi vì xung quanh hắn có một làn khí rất mỏng, mỏng manh tới mức mới đầu cô còn tưởng bản thân nhìn nhầm.
Nó là những dòng linh khí hiếm hoi của thế giới này đang tự tìm đến chảy vào cơ thể Từ Chính Quân. Hiện tượng này đáng lý chỉ nên xảy ra ở vị diện tu tiên mới đúng.
Để chắc chắn nên Thập Nhất còn trực tiếp chạm vào hắn để kiểm tra, và dĩ nhiên Từ Chính Quân xác thực đúng là Hắn.
Bỏ qua vấn đề nhân vật phản diện hay nhiệm vụ, điều làm Thập Nhất tò mò nhất bây giờ là thân phận thật sự của hắn…