Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 295: Chương 295: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (06) 




“A Minh, bình thường mọi người đều không gặp mặt ông chủ sao?”

“Chủ tịch có người chăm sóc riêng biệt, thân phận như chúng ta không thể gặp ngài ấy đâu.”

Thập Nhất hỏi chuyện với người đồng nghiệp trong lúc đang dọn dẹp. Đã vài ngày trôi qua từ hôm đó mà cô vẫn chưa gặp lại Từ Chính Quân, thật không hiểu nổi hắn tìm cách đưa cô đến đây làm gì nữa.

Nghĩ lại thì hôm đó hắn có vẻ đang muốn kiểm tra xem cô có phải Huyết tộc hay không, hay là bây giờ cô giả vờ lộ chút manh mối cho hắn xem nhỉ?

Thập Nhất đang bận rộn suy nghĩ thì người đồng nghiệp A Minh hỏi cô: “Diệc Hàm, hôm trước cô đến dọn dẹp tòa nhà phía đông không có xảy ra việc gì chứ?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt. Đãi ngộ ở nơi này thật sự rất tốt, tiền lương cao, lại còn không phải chịu sức ép từ ông chủ nên cô cố gắng đừng phạm phải mấy quy tắc cấm. Trước cô cũng có vài cô gái đến đây làm nhưng hầu hết đều chẳng trụ được mấy ngày.”

Thập Nhất nhớ Từ Chính Quân ở trong cốt truyện được miêu tả là một người không gần phụ nữ, thậm chí là ghét bỏ tiếp xúc da thịt, duy chỉ với nữ chính Mạn Châu là khác biệt.

Tuyến thời gian hiện tại bọn họ đã gặp nhau chưa nhỉ?

Thập Nhất vừa nghĩ tới thì đã trông thấy bóng dáng một người phụ nữ đi phía sau quản gia bước ngang qua. Cô lập tức vứt luôn cái máy hút bụi trong tay, chạy đi.

“Diệc Hàm, cô đi đâu thế? Chút nữa chúng ta phải tổng vệ sinh tòa nhà chính đó!”

Nữ chính Mạn Châu được quản gia đưa vào thang máy ở tòa nhà phía đông, xem ra là đến gặp Từ Chính Quân.

Thập Nhất nhìn tòa nhà cao vút, đang suy nghĩ có nên bất chấp trèo tường hay không thì dàn vệ sĩ đã đột ngột xông ra.

“Lưu Diệc Hàm, chủ tịch đã có lệnh cấm cô không được đến gần tòa nhà này trong vòng 10 mét. Mời cô trở về trước khi chúng tôi sử dụng bạo lực!”

What the hell? Lệnh cấm?

Không phải chỉ là chạm tay hắn chút thôi sao? Làm gì mà tránh cô như tránh hủi vậy?

Hừ… tức giận.

Thập Nhất quyết định không nóng vội đánh người xông vào mà quay trở về chỗ làm việc. Dù sao người của cô vẫn sẽ là của cô, nữ chính hay ai cũng cướp không nổi đâu!

Tối hôm đó, Thập Nhất như thường lệ dùng bữa tối ở nhà ăn, khi cô cầm đến ly nước ép cà chua, một mùi hương kỳ lạ xen lẫn. Nếu cô đoán không lầm thì ly nước này có quá nửa thành phần là máu người.

Thập Nhất giả vờ đem qua cho người đồng nghiệp: “A Minh, anh uống giùm tôi đi, buổi tối tôi không uống quá nhiều nước.”

Cho đến lúc xác nhận được Từ Chính Quân có ý tốt hay xấu, cô không nghĩ mình nên để lộ ra thân phận Huyết tộc. Với lại cô đang ăn uống ngon lành thì việc gì phải uống thứ máu không rõ nguồn gốc ấy.

Ngồi trước màn hình máy tính, trông thấy cô gái không động vào ly nước, đôi mắt xanh thẳm của Từ Chính Quân xoẹt qua một tia nghi ngờ.

Người quản gia đứng bên cạnh hắn lên tiếng: “Thưa ngài, có vấn đề gì với cô gái đó sao ạ? Bình thường những cô gái đến đây ngài đều có thể nhanh chóng nhận diện thật giả.”

“Phải, rõ ràng cô ta không có bất kỳ biểu hiện nào của Huyết tộc nhưng ta lại có một linh cảm khác lạ. Điều đó đã khiến ta băn khoăn. Một là cô ta thật sự chỉ là con người, hai là… chúng ta tìm đúng người rồi.”

“Đây là người phụ nữ thứ hai có thể chạm vào ngài mà không gây tổn thương nặng nề. Có lẽ cô gái này cũng là trường hợp đặc biệt như tiểu thư Mạn Châu chăng?”

Từ Chính Quân nhìn xuống cổ tay, một vùng da đỏ ửng kia chính là nơi mà cô gái đó đã nắm qua.

“Không phải. Khi tiếp xúc với Mạn Châu, ta hoàn toàn không có cảm giác khó chịu hay bỏng rát, còn cô ta… có chăng cũng chỉ là đỡ hơn những người khác mà thôi.”

Từ Chính Quân lấy bao tay đen trên bàn đeo vào rồi đứng dậy: “Đi thôi, đừng để trễ hẹn với Mạn Châu.”

Nữ chính Mạn Châu ngoại trừ làm thợ săn huyết tộc thì còn có một thân phận khác bên ngoài ánh sáng là bác sĩ trường học, người bình thường như cô lẽ ra không có cơ hội quen biết Từ Chính Quân nếu không phải trong một lần tình cờ nữ chính được hắn cứu giúp và tiếp xúc thân cận.

Bởi vì lúc ấy Mạn Châu là người con gái duy nhất có thể tiếp xúc với Từ Chính Quân mà không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho hắn nên đã khiến hắn không khỏi tò mò.

Khi nghe được việc Từ Chính Quân không thể tiếp xúc với người khác, đặc biệt là với phụ nữ nên bình thường đều không thể đến bệnh viện, Mạn Châu đã chủ động đề cử mình làm bác sĩ riêng cho hắn để trả ơn.

Cứ như vậy, qua một thời gian gắn bó, Từ Chính Quân bắt đầu nảy sinh tình cảm yêu mến Mạn Châu, chỉ tiếc rằng cô đã sớm trao trái tim cho người đồng nghiệp là nam chính Đường Tử Ngôn.

Sau đó Từ Chính Quân lại phát hiện ra nữ chính thực chất là thợ săn huyết tộc, cho rằng cô từ đầu đã tiếp cận hắn vì mục đích tìm bắt Huyết tộc nên quyết định trả thù nam nữ chính.

Hiện tại không biết tình cảm của Từ Chính Quân với Mạn Châu đã ở mức nào, nhưng hôm nay hắn có một cuộc hẹn đi tham dự sinh nhật cô ta.

Sau khi nghe hệ thống mách lẻo, Thập Nhất đã lẻn ra bên ngoài, nhưng không phải để đi đánh ghen mà là đến một quán bar ăn chơi.

[Từ Chính Quân sớm muộn gì cũng là của ta, cứ làm nhiệm vụ trước cái đã.]

Thập Nhất vẫn nhớ nhiệm vụ của mình là tìm ra tổ chức đã bắt cóc Lưu Diệc Hàm để trả thù.

Lúc ấy nguyên chủ chỉ nhìn thấy gương mặt của những người bắt cóc, còn thời gian sau đó cô hầu như đều bị bịt kín mắt, thỉnh thoảng nghe được những mảnh chuyện vụn vặt của bọn chúng.

Bây giờ Thập Nhất ít nhất cũng phải tìm ra được đám người đã bắt cóc Lưu Diệc Hàm thì mới mong tìm ra kẻ chủ mưu phía sau.

Mà quán bar cô đến chính là nơi tập trung nhiều Huyết tộc nhất, nơi này là địa điểm tốt nhất để tìm Huyết tộc và thu thập thông tin.

“Xin chào quý khách, cô muốn uống gì ạ?”

“Một nước trái cây.”

Đến quán bar nhưng lại gọi nước trái cây, Thập Nhất nhanh chóng nhận được ánh mắt nghi hoặc của người nhân viên.

Sau đó cô còn bonus thêm một đĩa nho to đùng, vừa ăn nho vừa quan sát xung quanh.

Ông chủ nơi này là một huyết tộc, ngoại trừ kinh doanh quán bar như bình thường thì ông ta còn bán máu cho những vị khách là huyết tộc. Tiêu biểu như người đang ngồi bên cạnh Thập Nhất, nhìn như đang thưởng thức một ly rượu vang đỏ đậm thực ra lại là máu người.

Thập Nhất đi một mình, cũng có chút nhan sắc nên nhanh chóng nhận được sự quan tâm của những chàng trai khác. Cô từ chối tiếp cận của con người, còn với Huyết tộc thì lại rất niềm nở.

“Em gái xinh đẹp, trò chuyện đã lâu có phải chúng ta cũng nên rời khỏi chỗ này, tìm một chỗ tâm sự không?”

“Được thôi.”

Tên đàn ông kia dắt Thập Nhất đi sang con hẻm vắng bên cạnh quán bar, hắn cúi xuống như định hôn cô thì Thập Nhất đột ngột nắm lấy cổ áo hắn, giật phăng ra.

Hành động táo bạo của cô làm người đàn ông có hơi bất ngờ một chút.

“Em gái vội vàng quá đó, nhưng không sao, anh đây rất thích.”

Trong khi hắn nở nụ cười bỉ ổi thì Thập Nhất lại chỉ nhìn chăm chăm vào hình xăm trên ngực hắn. Quả nhiên cô không nhìn nhầm, tên này có hình xăm giống hệt như hình ảnh Lưu Diệc Hàm từng nhìn thấy ở nơi giam giữ, một đôi cánh đen bị gãy cùng cây thánh giá treo đầu lâu.

“Thứ này của anh từ đâu mà có vậy?”

“Chuyện này không quan trọng, em gái à, chúng ta mau vào việc chính đi.”

Tên huyết tộc không biết bản thân đang gặp nguy hiểm, còn muốn dê xồm Thập Nhất, bị cô đè xuống đánh một trận thừa sống thiếu chết.

“Nói mau, tại sao mày có hình xăm này.”

“Cô… cô cũng là huyết tộc?”

“Đừng để tao phải nhắc lại câu hỏi lần ba. Mày muốn tiếp tục bị đánh?”

“Không… không cần đánh nữa. Hình xăm này là tôi tình cờ trông thấy, hình vẽ mới lạ nên mới xăm lên người. Híc… Rốt cuộc tôi đã gây hấn gì với cô hả?”

“Mày nhìn thấy ở đâu?”

“Một… một người đàn ông, trông anh ta rất ngầu nên tôi… bắt chước theo thôi mà.”

“Là ai, ở đâu?”

“Anh ta là ca sĩ, thỉnh thoảng lại hát ở quán bar này, khá nổi tiếng, cũng có rất nhiều người thích. Tôi… tôi chỉ biết nghệ danh của anh ta là Lucifer.”

Sau một hồi tra hỏi, tên huyết tộc cấp thấp đó cuối cùng cũng được tha bổng, hắn lập tức chạy như bay ra khỏi con hẻm. Má ơi, lần sau hắn tuyệt đối không đi cua gái linh tinh nữa.

Thập Nhất cất bước về phương hướng ngược lại, cô nghĩ mình cần quay lại chỗ quán bar để tìm hiểu về ca sĩ Lucifer đó.

Thập Nhất vẫn đang đi bình thường thì bỗng nhiên lùi người lại, chưa đến một giây sau đó… Rầm… một vật thể không xác định đột ngột rơi từ trên cao xuống ngay chân cô.

Dùng chân đá đá mấy cái, cô xác định được thứ vừa rơi xuống đó là một con người, không những thế, khi lật người ra còn là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Từ Chính Quân? Không phải lúc này hắn nên ở cùng với nữ chính à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.