Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 297: Chương 297: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (08)




“Bao nuôi cô? Ha ha… Lưu Diệc Hàm, cô thật sự có vấn đề về đầu óc mà.”

Từ Chính Quân bị đề nghị viển vông kia chọc cười. Hắn nhìn tới cô gái, ánh mắt khinh khỉnh, quan sát từ trên xuống dưới.

“Thử nhìn lại cô xem, ngực không có, dáng người phổ thông, ngay cả gương mặt cũng quá bình thường. So với tôi, có thể gọi cô là chú vịt xấu xí rồi đấy…”

Hự… hự… hự… Thập Nhất liên tục bị từng mũi tên đả kích đâm xuyên tim.

“Sao tôi lại phải đi bao nuôi một người giúp việc tầm thường như cô chứ? Ha… Câu hỏi nực cười đến không cần trả lời.”

“Ai nói tôi không có ngực hả? Mặc dù không quá lớn những rõ ràng là đủ xài nhé!” Thập Nhất phản bác, vừa nói vừa cầm cánh tay đang nắm của đối phương, đặt thẳng lên ngực.

Từ Chính Quân bị động, hoàn toàn không ngờ đến hành vi táo bạo này của Thập Nhất, đợi hắn sực tỉnh, vội vàng giật tay ra khỏi người cô thì cũng đã kịp cảm nhận được độ đàn hồi dưới tay rồi.

“Cô… Vô sỉ!!!”

Từ Chính Quân phẫn nộ mắng lớn, thấy đối phương giống như đang muốn tiến lại gần, hắn lập tức dùng một tay đẩy người cô, cái đẩy này mang theo cả sức mạnh của hắn, khiến Thập Nhất suýt chút nữa đã đập thẳng vào tường, cũng may là cô kịp thời phanh lại.

Dù vậy thì cảm giác đau ở bả vai trái vẫn rất rõ ràng.

“Khụ…” Vừa đánh cô xong thì Từ Chính Quân lại không ngừng ho khan.

Lời mắng đang định nói của Thập Nhất bị nghẹn lại, cô lo lắng đi tới thì bị hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo đe dọa:

“Cút…”

Này… đây là nhà cô đấy. Có cút cũng không phải cô cút đâu.

Nể tình trông thấy hắn không được khỏe lắm, Thập Nhất không tranh cãi nữa, giữ một khoảng cách nhất định để Từ Chính Quân yên tâm.

Cô đưa tay xoa xoa bả vai đau nhói.

“Chủ tịch, ngài phản ứng cũng hơi quá rồi đó, đây là lần đầu của ngài sao?”

Gương mặt Từ Chính Quân đột nhiên đỏ lên một cách nhanh chóng, Thập Nhất còn cho rằng hắn ta ngại ngùng nhưng càng lúc càng có chút không đúng.

Không phải đỏ hơi quá rồi sao? Tại sao cả vùng cổ, tay chân đều đỏ ửng như vậy?

“Chủ tịch? Ngài không sao chứ?”

Thấy Từ Chính Quân không trả lời, Thập Nhất liền đi đến gần hắn hơn. Mắt hắn khép hờ, còn gương mặt lộ rõ sự nhẫn nhịn, hắn lúc này dường như đang chịu đựng đau đớn.

Không phải còn chưa chạm vào da thịt hắn ư? Sao phản ứng vẫn mạnh dữ vậy?

Thập Nhất muốn giúp Từ Chính Quân kiểm tra nhưng lại sợ bản thân sẽ khiến hắn đau đớn hơn, cảm giác bất lực này làm cô khó chịu vô cùng.

Từ Chính Quân nhắm mắt, chịu đựng cảm giác nhức nhối trên da thịt, hắn không biết tại sao đột nhiên mình lại phát bệnh, còn là lần đầu tiên bị đau toàn bộ cơ thể như vầy.

Thời gian trôi qua, cơn đau dần dần dịu lại, bình thường hắn đều phải chịu đựng khá lâu nhưng lần này kết thúc nhanh hơn hắn nghĩ.

Từ Chính Quân từ từ mở mắt ra, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là gương mặt của Lưu Diệc Hàm, cô ta đang nhắm mắt, còn hai tay thì nắm lấy cổ tay hắn, cách một lớp vải của áo vest.

Từ Chính Quân lập tức hất tay ra, giọng điệu vô cùng gay gắt: “Tôi bảo cô cút!”

Thập Nhất đã mở mắt ra, mặc kệ sự thù địch của hắn, quan tâm hỏi: “Ngài thấy thế nào rồi?”

“Không liên quan đến cô!”

Nghe giọng điệu thì chắc chắn là ổn hơn rồi, chỉ có làn da đỏ ửng của hắn là vẫn không thuyên giảm chút nào. Trông Từ Chính Quân bây giờ cứ như một người da đỏ kỳ lạ.

“Da ngài… Cái này là dị ứng sao?”

“Phải, vậy nên cô đừng ở đó mà ra vẻ tốt bụng nữa. Là cô hại tôi thành ra thế này đấy!”

Thập Nhất bắt đầu không ưa thiết lập nhân vật ở thế giới này rồi. Không phải vì tính tình của Từ Chính Quân mà là vì cái căn bệnh dị ứng rắc rối này.

Không được chạm vào thì còn làm ăn kiểu gì được?

Đã thế lại còn chỉ duy nhất không có phản ứng với nữ chính nữa chứ. Hết cách để làm bật lên sự đặc biệt của nữ chính rồi hay sao mà hành hạ người của cô? Tức giận!

Từ Chính Quân không biết sự oán trách của Thập Nhất, chỉ thấy hắn đang không ngừng lùi lại vào trong giường, duy trì khoảng cách an toàn với cô gái.

“Chủ tịch Từ, người ta có câu lấy độc trị độc, ngài cứ tránh né như vậy thì bao giờ mới khỏi bệnh được. Ngài yêu tâm, tôi nhất định sẽ giúp ngài chữa bệnh.”

“Không cần cô ở đó nói nhăng nói cuội, Lưu Diệc Hàm, lùi lại hai mét cho tôi, nếu không muốn bị sa thải ngay lập tức.”

Thái độ của Từ Chính Quân vô cùng nghiêm túc, Thập Nhất biết hắn không nói giỡn, chỉ có thể nghe theo lệnh, lùi lại.

Cô đi tới chỗ để nước, lấy một ly nước mát đặt lên giường cho hắn, sau đó đi ra chỗ khác ngồi xuống.

“Ngài uống chút nước đi. Yên tâm, nước rất sạch.”

Từ Chính Quân quả thật có chút khát, hắn chần chừ một chút rồi cũng cầm ly lên uống nước.

Sau đó giữa hai người đều không ai nói chuyện, chỉ có ánh mắt Thập Nhất vẫn luôn đặt trên người hắn.

Đối diện với ánh mắt đó, Từ Chính Quân rất thẳng thắn đón nhận, thậm chí còn nhìn lại cô một cách trực diện. Hắn giống như đang cố tìm kiếm gì đó từ trên người Thập Nhất.

Lần đầu tiên hắn trông thấy cô gái này ở cổng trường học, bởi vì khoảng cách xa nên hắn không nhìn ra điều gì kỳ lạ. Cho đến ba hôm trước, trực tiếp đối diện với cô ở Từ gia, mắt đối mắt, Từ Chính Quân đã cảm nhận được một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đó là điều khiến hắn phải giữ cô lại dù cho chẳng tìm được điều gì khác lạ từ trên cơ thể cô. Hắn cho rằng cảm giác đó là dấu hiệu của việc hắn đã tìm đúng người rồi.

Nhưng hôm nay, khi hắn nghe được những lời điên khùng như bao nuôi hay hành động vô sỉ kia, hắn nhận ra, người mà hắn cần tìm không thể nào là cô được.

Vì vậy… Từ Chính Quân đã có phán quyết cuối cùng dành cho cô ta rồi. Đó là…

“Chủ tịch Từ, đã có ai nói với ngài rằng ngài rất đẹp trai chưa?” Thập Nhất đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.

Trông thấy đôi mắt sáng rực và cả vẻ mặt háo sắc kia, Từ Chính Quân bất giác lấy tay kéo cổ áo lên.

“Lưu Diệc Hàm, vậy đã có ai nói với cô rằng cô rất vô sỉ chưa?”

“Vô sỉ? Đâu có… Tôi chỉ thể hiện tình cảm yêu thích với ngài thôi mà. Ngài nhận tình cảm của tôi rồi thì phải đáp lại đấy.”

!!! Hắn nhận hồi nào hả? Là cô ta ép hắn nhận có được không?

“Cô đúng là mặt dày thật đó!”

“Mặt không dày không kiếm được vợ!”

“Vợ?”

“À… ý tôi là chồng. Chủ tịch Từ, nếu ngài đã không muốn bao nuôi tôi thì thôi cho tôi một cái giá đi.”

Từ Chính Quân nghi hoặc nhìn cô: “Giá gì?”

“Cái giá để bao nuôi ngài đó.”

“Chủ tịch Từ, ngài trợn mắt như vậy cũng rất quyến rũ nha. Nhan sắc này đúng là thích hợp được bao nuôi hơn tôi mà.”

“Khụ… Lưu Diệc Hàm, cô còn không chịu ngậm miệng lại?”

“Ngậm miệng thì làm sao nói chuyện được. Chủ tịch Từ, ngài còn chưa nói giá tiền cho tôi đâu.”

Từ Chính Quân dường như đã bị Thập Nhất chọc cho tức chết, hắn cảm thấy sức chịu đựng của mình đến giới hạn rồi, cũng may là người của hắn tìm tới kịp lúc, trước khi hắn nổi điên cắn chết người phụ nữ đó.

“Lưu Diệc Hàm, ngày mai cô không cần đến Từ gia làm nữa, từ hôm nay cô chính thức bị sa thải!” Từ Chính Quân gằn giọng, tuyên bố phán quyết cuối cùng dành cho đối phương rồi lập tức cất bước đi luôn, không thèm liếc nhìn Thập Nhất lấy một cái.

Mà Thập Nhất đột nhiên bị sa thải, ngớ người nhìn theo đoàn người hộ tống kia.

Cô thả thính nhiều vậy mà sao tác dụng hoàn toàn ngược lại thế hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.