Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 298: Chương 298: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (09)




“Thưa ngài, từ sau khi nghỉ việc ở Từ gia, Lưu Diệc Hàm thường xuyên đến quán bar này và không thấy có hành vi gì đáng ngờ hết ạ.”

Trên tay Từ Chính Quân là rất nhiều hình ảnh cô gái đang ở trong quán bar, tiếp xúc với kha khá người đàn ông khác nhau. Lông mày hắn bất giác cau lại.

“Coi bộ sau khi có số tiền thưởng kia cô ta liền chẳng thèm đi tìm một công việc mà chỉ mải mê ăn chơi.”

Nhớ lại những lời mà cô gái kia đã từng nói, Từ Chính Quân không khỏi hừ lạnh, có lẽ cô ta lại đang đi tìm một người giàu có nào đó để đòi bao nuôi rồi.

“Tiếp tục theo dõi Lưu Diệc Hàm, bên cạnh đó cũng không được bỏ bê tìm kiếm những đối tượng khác.”

“Thưa ngài, tôi cảm thấy cứ theo dõi Lưu Diệc Hàm thế này cũng không phải cách tốt. Hiện tại số lượng thợ săn huyết tộc hoạt động trong thành phố đã tăng cao, trước đó một vài huyết tộc của chúng ta đã bị bắt mất khi đang theo dõi Lưu Diệc Hàm. Để tránh đêm dài lắm mộng, chi bằng chúng ta cứ bắt cô ta lại rồi tra khảo sau.”

Từ Chính Quân ngẩng đầu nhìn người quản gia của mình, bình thường ông ta nào phải người nóng vội như vậy.

“Đã nhẫn nại được mấy trăm năm rồi mà bây giờ lại không kiềm chế được việc cỏn con này sao? Lão Nhân, ông có nghĩ tới nếu cô ta thật sự là Nam Di thì mục tiêu của chúng ta sẽ bị lộ không? Chưa kể tới đám thân vương khác cũng nhất định đang tìm tung tích của nữ vương. Chúng ta tuyệt đối không thể để bọn chúng biết về sự có mặt của Nam Di ở trên đời này. Ông hiểu không?”

“Là tôi đã quá vội vàng rồi. Chỉ là tôi không nhịn được tức giận khi nghĩ tới Lưu Diệc Hàm đó đã khiến thân thể ngài…”

Quản gia nhìn tới gương mặt đỏ hồng của Từ Chính Quân, đã hai tuần trôi qua nhưng làn da vẫn chưa hề lấy lại được màu sắc vốn dĩ. Ánh mắt ông ta lộ sự thương tiếc cùng xót xa.

Có một sự thật không ai biết về Từ Chính Quân và cả căn bệnh dị ứng quái lạ kia, một khi làn da đổi màu thì cơ thể hắn cũng sẽ yếu ớt đi rất nhiều. Bình thường để sẽ phải mất 4-5 ngày để hồi phục, và trong thời gian này hắn tuyệt đối không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, chẳng khác nào một con huyết tộc cấp bậc thấp nhất ngoài kia.

“Ta không ham hố cái chức vị đấy đâu. Được rồi, mau chuẩn bị đi, hôm nay có một buổi ký kết hợp đồng quan trọng đấy.”

Từ Chính Quân là chủ tịch tập đoàn S, bởi vì vẻ ngoài không thay đổi nên hắn vốn không thể tự tay quản lý tập đoàn mà giao nó cho đàn em đáng tin cậy. Bình thường hắn sẽ luôn ở phía sau chỉ huy đường đi nước bước và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Trong khi tổng giám đốc đương nhiệm đang có buổi họp bàn với đối tác nước ngoài thì Từ Chính Quân ở ngay phong bên cạnh nhắc nhở tên đó những gì cần nói thông qua bộ đàm liên lạc.

Mọi chuyện sẽ không có gì cho đến khi một đàn em của hắn bước đến và nói về sự xuất hiện của nữ chính Mạn Châu:

“Trông tiểu thư Mạn Châu có vẻ không ổn lắm, cô ấy đã bị một người đàn ông dìu vào trong phòng nghỉ.”

Từ Chính Quân vẫn chưa nói gì thì quản gia ở bên cạnh đã lên tiếng: “Dù sao cô ấy cũng là bác sĩ riêng của ngài, chủ tịch, hiện tại chỉ có cô ấy có thể giúp ngài bớt đau đớn, có lẽ chúng ta nên giúp cô ấy một chút.”

Không biết có phải vì lời nói của quản gia hay không nhưng Từ Chính Quân đã đứng dậy rồi, phía sau hắn có hai người đi theo như vệ sĩ. Bọn họ đi thẳng đến phòng khách sạn Mạn Châu đã được đưa vào.

Sau khi gõ vài tiếng, cửa phòng rốt cuộc cũng có động tĩnh mở ra, chỉ là cái người xuất hiện trước mắt Từ Chính Quân khiến hắn thật ngoài ý muốn.

“Từ Chính Quân, mới mấy ngày không gặp mà anh lại càng đẹp trai hơn rồi.”

Cô gái nghiêng đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, vẻ mặt rất nghiêm túc lại không ngại nói ra mấy câu trêu hoa ghẹo nguyệt.

“Lưu Diệc Hàm, sao cô lại ở đây?”

“Là để gặp anh đó. Lâu ngày không gặp, có phải chúng ta nên chào nhau bằng một cái ôm không?”

Thập Nhất tất nhiên phải tới đây phá rối cơ hội anh hùng cứu nữ chính của hắn rồi. Không cần biết hắn bây giờ thích hay không thích Mạn Châu, người đàn ông của cô không thể tốn sức vì một phụ nữ khác được.

Từ Chính Quân thấy đối phương dang tay như muốn ôm hắn thật thì vội vàng lùi lại một bước. Đồng thời hai tên vệ sĩ bên cạnh cũng tiến lên, hình như định ra tay với cô.

Thập Nhất chẳng nói chẳng rằng dùng hai tay đẩy bọn chúng ra hai bên.

“Đằng nào cũng gặp rồi, chúng ta ôn chuyện cũ chút cái nhỉ?”

Thập Nhất vừa nói thì tay cũng lập tức nắm cổ áo Từ Chính Quân kéo vào bên trong, đóng sầm cửa lại, động tác nhanh gọn lẹ đến mức hai tên vệ sĩ không kịp phản ứng.

Tiếng đập cửa vang lên bùm bùm bên ngoài.

Từ Chính Quân bị lôi vào trong, nhăn mày kéo ra khoảng cách với Thập Nhất, nhìn quanh căn phòng trống trơn.

“Mạn Châu đâu rồi?”

Nữ chính thì tất nhiên phải đưa cho nam chính rồi.

Nghe câu hỏi này từ miệng hắn làm Thập Nhất có chút không vui.

“Từ Chính Quân, anh thích Mạn Châu à?”

Từ Chính Quân không trả lời câu hỏi mà nói đến việc khác: “Xưng hô của cô có phải cần sửa lại không?”

“Tôi đã bị sa thải, hiện tại không còn là người làm của anh, nói chính xác hơn thì chúng ta bình đẳng, xưng hô này có gì sai?”

Bình đẳng? Nghe thấy hai chữ này, Từ Chính Quân có chút chế giễu, trên thế giới này làm gì có chuyện bình đẳng chứ?

“Anh vẫn chưa nói tôi nghe, anh có thích Mạn Châu không?”

“Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô? Lưu Diệc Hàm, cô định nói là cô đang ghen à?”

“Phải, tôi đang ghen.” Thập Nhất không chút chần chừ thừa nhận. “Tôi đã nói anh là đối tượng bao nuôi của tôi rồi mà. Anh nên ý thức được mình đã có chủ và tránh xa những cô gái khác.”

“Bao nuôi? Có phải cô có hiểu lầm gì với ý nghĩa hai chữ này không?” Từ Chính Quân không khỏi hừ lạnh. Người bao nuôi được hắn còn chưa sinh ra trên đời này đâu. Huống hồ cô ta còn chưa cho hắn được một đồng nào.

“Không phải người ta vẫn thường phân chia trả trước và trả sau đó ư? Tôi đây là bao nuôi trả sau a. Hay là… sẵn địa điểm lúc này cũng rất hợp lý, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, để tôi kiểm hàng luôn nhé?”

Nhìn ánh mắt sáng rực của đối phương, Từ Chính Quân bỗng có cảm giác nguy hiểm vô cùng, hắn nhìn ra cánh cửa đang đóng sầm, tự hỏi tại sao đám đàn em vẫn chưa xông vào đây.

Nếu bọn chúng không phá nổi cửa phòng thì cũng phải tự biết đường đi tìm chìa khóa chứ?

Từ Chính Quân không biết rằng có một đám người vẫn đang loay hoay ở bên ngoài với đống chìa khóa, rõ ràng đã tra đúng chìa vậy mà cánh cửa lại không hề mở.

Mấy tên đàn ông chung sức phá cửa cũng không thể khiến nó sứt mẻ chút nào.

“Mẹ kiếp, cửa khách sạn này làm bằng kim cương à?”

“Lão Nhân, ngài ấy sẽ không bị… cô gái đó cường bạo đâu phải không?”

“Bao nuôi? Có phải cô có hiểu lầm gì với ý nghĩa hai chữ này không?” Từ Chính Quân không khỏi hừ lạnh. Người bao nuôi được hắn còn chưa sinh ra trên đời này đâu. Huống hồ cô ta còn chưa cho hắn được một đồng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.