Đêm hôm đó, không biết ai đã cầu xin trước nhưng Thập Nhất bây giờ đã rút ra một kinh nghiệm sương máu, không nên đùa với xử nam, đặc biệt là xử nam mấy trăm tuổi.
Cô nằm trên giường với thân thể đầy rẫy những dấu vết lớn nhỏ, nói với Từ Chính Quân: “Hôn tạm biệt cái được không? Hôm nay là ngày nghỉ của em rồi.”
“Em sẽ về nhà sao?”
“Tất nhiên rồi. Anh quên em còn một đứa con trai sao?”
Ánh mắt Từ Chính Quân xoẹt qua một tia bí ẩn, hắn duy trì vẻ mặt bình thản, hôn cô một cái rồi dặn dò: “Được, nhớ nghe điện thoại của tôi.”
“Em biết rồi.”
Sau khi tạm biệt với Từ Chính Quân, Thập Nhất không về nhà trọ mà đi thẳng đến điểm hẹn với Carl.
Ở bên trong phòng chỉ có mình Carl nhưng Thập Nhất lại cảm nhận được rất nhiều huyết tộc đang bao vây nơi này. Tên này quả nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng để bắt Nam Di.
Thấy Thập Nhất đi tới một mình, Carl có hơi nhíu mày: “Cô bảo sẽ dẫn cô gái tên Nam Di kia tới mà?”
“Phải, tôi đưa tới rồi.”
“Tôi có thấy ai ngoài cô đâu.”
Thập Nhất chỉ tay vào bản thân mình: “Tôi là Nam Di mà cậu vẫn tìm đây.”
“Diệc Hàm, tôi không có thời gian giỡn với cô đâu. Cô có biết tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức mới trốn khỏi sự truy lùng của anh trai để chạy đến đây không?”
“Tôi cũng đâu có nhiều thời gian. Trân trọng giới thiệu với cậu, tôi, Nam Di, con gái của nữ vương Maya và người đàn ông tên Nam Cẩn. Bởi vì là con lai nên tôi vẫn có khả năng ăn uống bình thường, nhưng mà… Tôi vẫn là một huyết tộc đấy.”
Thập Nhất vừa nói, đôi mắt vừa biến đổi sang màu đỏ, sắc màu đặc trưng của loài huyết tộc khi đi săn mồi.
Nhìn thấy đôi mắt ấy, Carl từ kinh ngạc, hoảng hốt, lo lắng rồi lại đến bối rối. Có vẻ như hắn đã tin tưởng việc cô là Nam Di, nhưng chính bởi vì là cô nên kế hoạch trước đó của hắn đang bị hỗn loạn.
“Anh trai tôi… biết cô là Nam Di không?”
“Cậu đoán xem?”
Chắc chắn là không rồi. Đó là câu nhận định trong thâm tâm Carl, bởi vì với hắn, nếu biết Lưu Diệc Hàm là Nam Di, anh trai hắn chắc chắn đã giết chết cô chứ không phải là để bên cạnh, thậm chí… anh ấy còn thật sự động lòng với cô gái này.
“Lưu Diệc Hàm, à không, Nam Di, cô chủ động tìm đến và nói ra thân phận với tôi có mục đích gì?”
“Cậu quên giao hẹn giữa tôi và cậu là gì rồi à?”
Nhớ lại giao hẹn giữa hai người, Carl cau mày: “Nếu cô là Nam Di thì giao hẹn ấy chẳng còn ý nghĩ gì nữa.”
“Có đấy. Dù sao tôi cũng đã đến đây để cho cậu bắt rồi nè. Sau khi xong việc, cậu nhất định phải thực hiện yêu cầu của tôi.”
“Cô… đúng là một người phụ nữ điên mà!”
Carl vừa nói xong thì từ bên ngoài xông vào rất nhiều người, bọn họ bao vây lấy Thập Nhất. Đám người này tất cả đều mang mặt nạ cùng với trang phục của Sát Nhân hội.
“Không cần biết cô có mục đích gì khi dám tự mình tìm đến đây, nhưng hôm nay… tôi tuyệt đối sẽ không để cô thoát. Các ngươi, bắt sống cô ta lại cho ta.”
Ngay khi đám người đó muốn hành động, đột nhiên có rất nhiều viên đạn bạc thông qua cửa sổ bắn tới, sau đó thì một dàn huyết tộc khác cũng đi vào trong phòng. Một trận hỗn chiến nhanh chóng xảy ra còn Thập Nhất thì khoanh tay thảnh thơi nhìn bọn họ, trong ánh mắt mang ý nghĩa “quả nhiên là vậy“.
Thập Nhất nhìn qua Carl vẫn đang hoang mang vì không biết đám người đột kích kia ở đâu ra. Trong lòng thầm chế nhạo, tên này đúng là ngốc thiệt.
Carl được sự bảo vệ của ba tên huyết tộc, nhìn sơ qua mặt nạ thì chắc chắn đây là ba tên quản lý cấp cao của Sát Nhân hội.
Thập Nhất đi tới đột kích bọn chúng, đánh ngất Carl rồi lặng lẽ kéo hắn rời khỏi trận chiến.
…
Lưu Hoằng mở cửa, trông thấy Thập Nhất vác một người trên vai về thì không khỏi nhíu mày: “Cô lại đem ai về nữa vậy?”
Thời gian qua Lưu Hoằng vẫn luôn trị thương ở địa điểm bí mật này. Nói là trị thương nhưng thực chất giúp Thập Nhất trông coi những tên quản lý cấp cao mà cô đã bắt thì đúng hơn.
Thập Nhất đặt người trên vai xuống. Lưu Hoằng trông thấy gương mặt của Carl thì kinh ngạc không thôi: “Nam Di, cô bắt cậu ta tới đây làm gì?”
“Có chuyện, hai người kia vẫn còn sống chứ?”
“Còn sống.”
“Chút nữa ta sẽ nói chuyện với cậu ta, anh không cần xuất hiện đâu.”
Thập Nhất kéo Carl đi vào một gian phòng trống rồi đóng sầm cửa lại.
Ánh mắt Lưu Hoằng lo lắng nhìn theo Thập Nhất, hắn không hiểu nổi cô gái này đang muốn làm gì nữa.
Bên trong phòng, Thập Nhất khiến cho Carl tỉnh lại, nhìn thấy mình bị đưa đến một nơi xa lạ, hắn liền cho rằng đám người đột kích vừa nãy là của Thập Nhất.
“Nam Di, ngay từ đầu cô đã muốn bắt tôi rồi đúng không? Mục đích của cô là gì?”
“Ngu ngốc!” Thập Nhất vừa mở miệng ra đã mắng Carl.
“Cái gì? Cô mắng ai đó hả?”
“Tôi mắng cậu ngu ngốc đấy. Nếu tôi muốn bắt cậu thì đã bắt từ lâu rồi, còn phải phiền phức diễn kịch với cậu đến tận bây giờ ư? Bọn chúng không phải người của tôi.”
“Điểm hẹn hôm nay chắc chắn chỉ có tôi và cô biết, không phải người của tôi thì chỉ có cô mà thôi.”
“Cái này thì tôi phải hỏi cậu đấy. Carl, cậu có chắc mình là chủ nhân của Sát Nhân hội không vậy?”
Carl cau chặt lông mày, hôm nay hắn dẫn người của Sát Nhân hội đến bắt cô ta nghĩa là đã chẳng sợ việc bị bại lộ thân phận, nhưng cái câu hỏi kỳ lạ đó là sao.
“Không phải tôi thì chẳng lẽ là cô?”
“Đợi đó.”
Thập Nhất chỉ nói như vậy rồi đột nhiên đi ra bên ngoài, lôi vào hai gương mặt vô cùng quen thuộc với Carl.
“Callio, Harley? Hóa ra người phá hai cứ điểm của bọn ta chính là cô?”
“Phải, là ta. Và người cho ta biết danh tính của ngươi cũng là bọn chúng luôn.”
Thập Nhất nói xong câu này, người đàn ông được gọi là Harley lập tức quỳ xuống tạ lỗi với Carl.
“Xin lỗi ngài, là chúng tôi không chịu nổi tra tấn nên mới phải khai danh tính ngài ra. Tôi… tôi thật sự không còn cách nào khác.“. Đam Mỹ H Văn
“Ta hiểu rồi. Các ngươi còn sống là tốt rồi.”
Thập Nhất đứng một bên nhìn cảnh “thăm hỏi cảm động” giữa bọn họ, đột ngột nói ra một câu:
“Chứ không phải bởi vì hắn vốn dĩ không phải chủ nhân của các ngươi nên các ngươi mới dễ dàng khai ra mọi chuyện ư?”
Câu nói này đột ngột được đưa ra nên sắc mặt hai người đó đã thoáng qua một tia sững sờ.
“Cô đang nói gì vậy? Ngài Carl là chủ nhân đáng kính của bọn ta.”
Carl cũng bất ngờ không kém vì những gì mà Thập Nhất đang nói. Hắn không lên tiếng, im lặng nghe tiếp.
“Các ngươi đều tự nhận mình là những người sẵn sàng hi sinh vì nghiệp lớn của Sát Nhân hội, là quản lý cấp cao vậy mà khai ra chủ nhân một cách dễ dàng quá rồi. Giá như trong hai ngươi có ai hy sinh oanh liệt một chút thì ta cũng tin rồi đấy.”
“Còn không phải bởi vì sự tra tấn của cô quá kinh khủng sao? Cô không cần ở đó nhục mạ bọn ta trước mặt chủ nhân. Chỉ cần chủ nhân không muốn tha thứ lỗi lầm lần này, chúng ta sẵn sàng chết-”
Phập… Một con dao bạc cứ thế được phóng tới đâm thẳng vào ngực tên vừa nói. Mặc dù huyết tộc có khả năng tự chữa lành rất cao nhưng nó vô dụng với những vết thương được gây ra bằng bạc.
Thập Nhất nhìn tên vừa bị mình giết chết, hờ hững nói: “Xin lỗi nhé, kịch ngươi diễn hơi dở nên ta không muốn xem tiếp đâu.”
Người của mình bị giết ngay trước mặt, thân là chủ nhân, Carl tất nhiên không thể nhịn nổi. Hắn lập tức chuyển qua hình hài huyết tộc với đôi mắt đỏ và móng tay dài, xông về phía Thập Nhất.
Rầm… Thập Nhất chỉ dùng một chiêu đã đấm hắn gục xuống sàn.
“Tên ngốc, cậu rốt cuộc cũng chỉ là một chủ nhân bù nhìn mà thôi.”