Cái ngày Thập Nhất đi đến cứ điểm đầu tiên của Sát Nhân hội ở nhà thờ, cô đã cảm thấy kỳ lạ khi đám huyết tộc chỉ tập trung tấn công mỗi Lưu Hoằng.
Sau đó, từ chỗ Lưu Hoằng cô biết được tin tức giả về việc Sát Nhân hội giữ thi thể của nữ vương Maya là nguyên do khiến hắn đến đấy. Cộng thêm cái bẫy được đặt sẵn khi mở nắp quan tài, hai việc này đã cho Thập Nhất một nhận định rằng ngay từ đầu Sát Nhân hội muốn nhắm đến Lưu Hoằng.
Lúc đó Thập Nhất đã đặt ra một câu hỏi, liệu nguyên nhân Sát Nhân hội nhắm đến Lưu Hoằng liệu có phải bởi vì muốn bắt Nam Di hay không?
Đám quản lý cấp cao, những người tạm cho là không biết về sự tồn tại của Nam Di, trong khi Carl, chủ nhân của bọn chúng lại rất rõ về điều ấy, thậm chí còn hứng thú với hành tung của Nam Di.
Nếu Carl muốn tìm kiếm Lưu Hoằng để bắt Nam Di thì lẽ ra hắn phải nói với đám thuộc hạ về sự tồn tại của một cô gái bên cạnh Lưu Hoằng, bởi người đó không ai khác chính là Nam Di.
Từ đó, Thập Nhất có thể chắc chắn rằng Nam Di có tác dụng với Carl nhưng lại không phải mục tiêu cuối cùng của hắn. Lưu Hoằng mới là mục tiêu của Carl, việc bắt Nam Di cũng chỉ để phục vụ cho mục đích này.
Theo như cốt truyện, Lưu Diệc Hàm bị bắt bởi Sát Nhân hội nhưng Carl - chủ nhân của hội lại chỉ hứng thú với Lưu Hoằng nên hắn chẳng có lý do gì để phải giết chết nguyên chủ bằng cách lấy máu kia. Đó là lúc Thập Nhất bắt đầu nghi ngờ ở sau Carl còn có một nhân vật khác.
Thái độ của hai tên quản lý cấp cao chính là điều khiến cô phải nghi ngờ tiếp theo. Những người ở vị trí cao của một hội nhóm mang tính lý tưởng hóa tư tưởng nào đó, thường sẽ rất thần tượng hóa hay phải gọi là ngu muội chủ nhân của mình.
Bọn chúng ngoài miệng tung hô Carl, vậy mà chỉ mấy đòn tra khảo đã khai ra tất tần tật, thậm chí những ngày sau đó cũng không hỏi han gì về ý đồ của cô hay hành tung của Carl, luôn ở trạng thái sẵn sàng bị giết bất cứ lúc nào. Kiểu người như này lẽ ra phải ngậm chặt miệng cho đến chết mới đúng.
Thập Nhất cố tình không lật mặt với Carl luôn, dùng thông tin về Nam Di để tạo một cuộc hẹn, cô muốn biết đằng sau Carl có một người khác sai khiến hay hắn chỉ đang bị người ta lợi dụng.
Và với gương mặt ngơ ngác nai vàng kia, Carl đích thực là một tên chủ nhân dỏm.
Nhìn cái cách ba tên quản lý bảo vệ chủ nhân khi có kẻ xâm nhập vô cùng lỏng lẻo, Thập Nhất tin chắc toàn bộ năm người quản lý cấp cao, cũng là năm người bắt cóc Lưu Diệc Hàm đang chịu sự điều khiển của một chủ nhân khác.
“Vậy nên thông tin về cuộc gặp gỡ hôm nay không phải ta hay cậu nói mà là đám quản lý của cậu mật báo cho người đó. Hiểu chưa?”
Nghe Thập Nhất nói xong, Callio lập tức đứng dậy phản bác: “Lưu Diệc Hàm, cô chẳng có bằng chứng gì để chứng minh điều đó là chính xác cả, toàn bộ đều là những suy đoán vớ vẩn của cô. Chủ nhân, cô ta chỉ đang muốn làm nội bộ chúng ta rối loạn mà thôi. Ngài tuyệt đối không thể tin tưởng! Tôi chỉ có duy nhất một chủ nhân là ngài.”
“Callio, trước đó ngươi nói không biết thân phận thật của chủ nhân mình nhỉ? Vậy tại sao vừa nãy, khi vừa bước vào phòng, cô không có chút cảm xúc ngạc nhiên nào khi thấy một thân vương đức cao vọng trọng trong cung điện lại là chủ nhân của Sát Nhân hội thế?”
“Ta đã nói rồi, ta không quan tâm thân phận của ngài ấy là ai. Chỉ cần ngài ấy có năng lực lãnh đạo và có chung chí hướng với ta.”
“Được, cứ cho là vậy đi. Nhưng ta thấy rất khó hiểu nha? Sao ngươi biết tên ta là Lưu Diệc Hàm nhỉ? Ta nhớ mình đâu có nói điều này với ngươi?”
Callio cứng họng, mắt cô ta bắt đầu đảo điên tìm cách.
Tiếp đó Thập Nhất lại tung ra quả bom kết thúc tất cả.
“Hay để ta nói cho ngươi nghe tên chủ nhân thật sự của mình nhé? Hắn họ Từ đúng không?” Đôi môi kia chậm rãi đóng mở, nói ra cái tên quen thuộc. “Từ Chính Quân… hay ta phải nói là Maros thì đúng hơn?”
Lúc này Callio đã không còn duy trì được gương mặt bình tĩnh của mình nữa. Bởi vì đối phương… đã nhìn thấu tất cả rồi!
“Không… thể nào.” Carl dường như không thể tin vào tai mình, hắn lập tức bật dậy phản bác. “Không thể nào! Nam Di, cô đang nói điều không tưởng gì vậy? Maros không thể nào có liên quan đến Sát Nhân hội được!”
“Tại sao không thể chứ? cậu không biết không có nghĩa là không có.”
Ngay từ đầu Thập Nhất đã biết Từ Chính Quân tiếp cận mình có mục đích, chỉ không biết là tốt hay xấu, tốt đến mức nào và xấu đến tận đâu.
Cho đến lúc cô nghe được chính xác thân phận của mình từ miệng Lưu Hoằng. Biết được mối oan gia giữa hai người, cô hiểu Từ Chính Quân sẽ phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều khi lỡ yêu chính con người bắt đầu cuộc sống đau khổ của hắn.
Thập Nhất bắt đầu phải tìm hiểu sâu xa hơn lý do Từ Chính Quân giữ mình ở bên cạnh. Bởi vì ngay cả khi hắn chưa nhận ra việc mình thích cô, thay vì đem cô ra để hành hạ hay trả thù gì đó, hắn lại chỉ giữ cô ở bên cạnh mà thôi. Điều đó khiến cô cho rằng Từ Chính Quân tìm Nam Di không phải chỉ để trả thù không.
“Cả cậu nữa, Carl, năm đó cậu thả Lưu Hoằng đi có phải vì không muốn hắn chịu sự trả thù của Từ Chính Quân?”
Carl giống như đang hồi tưởng về quá khứ, gật đầu: “Phải. Năm đó là Lưu Hoằng hẹn gặp Maros để nữ hoàng Maya ra tay với anh ấy, nói thế nào thì Lưu Hoằng cũng là kẻ bắt tay hãm hại Maros.”
“Ta nghĩ ngay từ lúc đó cậu đã hiểu lầm mục đích của Từ Chính Quân rồi, bởi vì hắn có vẻ chẳng muốn trả thù ta hay là Lưu Hoằng đâu.”
“Từ Chính Quân đã nhận ra thân phận của ta từ sớm nên chắc chắn cũng phải nhận ra đứa trẻ mang tên Lưu Hoằng ở bên cạnh ta là ai, vậy mà hắn không hề có ý muốn động đến Lưu Hoằng. Có lẽ từ 300 năm trước, mục tiêu của hắn chỉ là bắt Lưu Hoằng để biết được chỗ ở của Nam Di mà thôi.”
Carl kinh ngạc lắng nghe suy đoán của Nam Di, một người thậm chí chỉ là một đứa trẻ không biết gì khi ấy.
“Trông vẻ mặt này của cậu thì ta đoán Từ Chính Quân không hề nói cho cậu biết Nam Di có tác dụng gì với hắn nhỉ?”
Carl ngơ ngác: “Ngoài trả thù thì còn có tác dụng gì khác sao?”
Thập Nhất cũng không chắc chắn lắm, nhưng có một tình tiết trong cốt truyện khiến cô nảy ra một giả thuyết khác, rằng Nam Di có tác dụng giúp Từ Chính Quân hóa giải lời nguyền trên thân thể hắn.
Đó là khi Từ Chính Quân bắt đầu cuộc chiến với con người, sức mạnh của hắn được miêu tả ngang cơ với nam nữ chính, không có biểu hiện của việc không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh mặt trời hay tránh chạm vào da thịt người khác. Sự thay đổi này đã khiến nữ chính Mạn Châu vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì nguyên chủ Lưu Diệc Hàm không nắm rõ thời gian bị giam giữ và giết chết nên giả thuyết này không thể chắc chắn 100%. Tuy nhiên, nếu Từ Chính Quân thật sự là chủ nhân đằng sau của những tên đã từng bắt cóc Lưu Diệc Hàm thì việc này gần như là 99% rồi.
Cuộc hẹn với Carl chính là để Thập Nhất kiểm tra điều đó, nếu chủ nhân của mấy tên quản lý là người khác, bọn chúng chắc chắn sẽ tranh thủ cơ hội này để bắt cô, còn nếu là Từ Chính Quân thì mục đích sẽ chỉ nhằm giải thoát cô khỏi Carl mà thôi.
“Vừa nãy cậu cũng thấy rồi đó, đám người đột nhập chỉ tập trung vào huyết tộc của cậu mà hoàn toàn bỏ bê tôi, cho nên sẽ chẳng còn ai khác ngoài Từ Chính Quân nữa đâu.”
Carl vẫn chưa thể tiêu thụ nổi đống tin tức khủng bố này, bao năm qua hắn lại chỉ đang làm một chủ nhân bù nhìn của Sát Nhân hội ư?
“Tại sao anh ấy phải làm như vậy? Anh ấy có thể tự mình làm chủ Sát Nhân hội cơ mà?”
Thập Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại Carl: “Hội này có phải do cậu lập ra không?”
“Tất nhiên là không rồi. Sát Nhân hội tự phát từ thời nữ vương Maya vẫn còn trị vì. Từ sau khi Basil lên ngôi vương thì ta mới là người đứng ra củng cố, chiêu mộ thành viên và khiến nó phát triển đến bây giờ.”
Những tên quản lý cấp cao đó cũng là do đích thân Carl chọn lựa nên hắn càng sốc hơn khi biết mình chẳng phải chủ nhân thực sự của chúng.
“Nói thật thì trông cậu chẳng giống người sẽ có lý tưởng thống trị con người gì đó lắm. Mục đích của cậu khi trở thành người dẫn dắt hội là gì vậy?”
Đối với câu hỏi này của Thập Nhất, Carl chỉ im lặng mà không trả lời.
“Được rồi. Ta không ép cậu phải nói ra mấy việc riêng tư ấy. Dù sao ta tìm đến cậu là vì muốn hợp tác. Carl, nhớ giao hẹn giữa ta và cậu chứ? Một khi ta cho cậu biết về tung tích Nam Di, cậu phải trở thành tay sai của ta trong vòng một tháng.”
Mới đầu Carl cứ nghĩ đó là sự nghịch ngợm của cô gái tên Lưu Diệc Hàm nhưng bây giờ hắn hiểu, mục đích của cô ta là Sát Nhân hội sau lưng hắn thì đúng hơn.
“Cô như thế này còn không phải lừa đảo ư?”
“Đằng nào thì cậu cũng bị anh trai lừa một vố to rồi. Không muốn lấy lại chút thể diện ư?”
Thấy Carl chưa trả lời, Thập Nhất tiếp tục nói thêm vào: “Hoạt động của Sát Nhân hội đều do 5 người quản lý theo sát và ra lệnh cho các thành viên cấp thấp còn lại, nếu bọn chúng có âm thầm theo lệnh Từ Chính Quân làm gì mờ ám trong hội thì có lẽ cậu cũng không biết được. Và khi xảy ra chuyện bất cứ chuyện gì, người lãnh tất cả hậu quả sẽ chỉ là một chủ nhân trên danh nghĩa như cậu thôi.”
Nghĩ đến bản thân trước giờ chẳng khác nào một tấm bia bảo vệ cho người khác, dù là anh trai mà cậu yêu quý thì Carl cũng không thể kiềm được tức giận. Cú lừa này quá đau rồi, nhưng mà…
“Việc nhà của ta, ta sẽ tự giải quyết, không tới phiên người ngoài như cô ở đó chia cắt đâu. Có muốn đánh Maros thì cũng phải là ta tự ra tay. Ta sẽ không đứng về phe cô để hãm hại anh ấy.”
Thập Nhất nhìn sự kiên định trong mắt Carl, cũng có chút tán thưởng người em chồng này. Có vẻ hắn ta thật sự coi Từ Chính Quân là người thân của mình.
“Yên tâm, ta không có ý định làm hại anh trai cậu. Cậu quên ta đã mất bao nhiêu thời gian để tán đổ anh ấy ư?”
“Hừ… Ta mới không ngốc như anh ấy, vì mấy lời ngon ngọt của phụ nữ mà dễ dàng xiêu lòng. Nói cho cô biết, một là cô giết ta, hai là nếu ta rời khỏi đây ta sẽ nói cho Maros biết tất cả mọi chuyện.”
“Được thôi.” Thập Nhất bỗng nhiên đứng dậy, đi về phía cánh cửa, đột ngột mở toang ra, thân ảnh một người đang áp tai nghe lén nhanh chóng hiện ra.1
“Lời ngon ngọt của phụ nữ không dụ dỗ nổi cậu thì ta chỉ đành nhờ đến đàn ông vậy.”1