Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 332: Chương 332: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (43)




“Anh đã nhớ lại rồi?” Thập Nhất khó tin nhìn Từ Chính Quân.

“Phải. Nhưng không hẳn là nhớ hết toàn bộ…”

Quãng thời gian Thập Nhất không ở bên cạnh, những hình ảnh mơ hồ, vừa xa lạ vừa thân quen không ngừng xuất hiện trong đầu Từ Chính Quân.

Ban đầu hắn chẳng hiểu nổi nó là gì nhưng thời gian lâu dần, hình ảnh về hai người hiện lên ngày càng nhiều, đặc biệt là khoảng thời gian cô hôn mê, những mảnh ký ức giữa bọn họ ở các thế giới mới được xâu chuỗi lại một cách rõ rệt hơn.

Từ Chính Quân nhìn Thập Nhất, ánh mắt mang theo tủi thân cùng oán trách: “Rõ ràng đã ở bên cạnh nhau lâu như thế… Vậy mà em vẫn có thể lấy lý do muốn tốt cho anh, sợ anh ngăn cản hay bất cứ điều gì khác rồi nhẫn tâm rời xa anh… Đó mới là điều khiến anh đau lòng nhất.”

Đôi mắt người đàn ông đỏ ửng, môi hơi mím lại, nhẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống.

Dáng vẻ này của hắn thành công làm Thập Nhất hoảng sợ, vội vàng bước tới ôm lấy đối phương:

“Đồ ngốc này! Anh chỉ cần mắng mỏ, giận dỗi hoặc làm gì cũng được. Tại sao lại bày ra vẻ mặt đáng thương khiến em đau lòng vậy hả?”

Từ Chính Quân vòng tay giữ eo cô thật chặt, cái ôm ấy đã phần nào xoa dịu cảm xúc đang muốn chực trào, buồn tủi và ấm ức:

“Em vốn không cần phải bỏ trốn khỏi anh… Chẳng lẽ đến giờ em vẫn không rõ sao? Anh sẽ không bao giờ làm chuyện em không muốn, dù điều đó có khiến anh phải chịu khó chịu hay đau đớn đi chăng nữa…”

Trái tim Thập Nhất nặng trĩu. Cô ngạo mạn cho rằng mình đang sủng ái đối phương, làm mọi việc giúp hắn thuận lợi và vui vẻ, nhưng hôm nay cô mới nhận ra, sự ưu ái đó hoàn toàn thua xa hắn.

Bởi vì hắn luôn tình nguyện bỏ qua cảm xúc của bản thân chỉ để nuông chiều suy nghĩ độc đoán của riêng cô.

“Chồng à, em kể anh nghe điều này nhé?”

Từ Chính Quân mặc dù đang giận vẫn lo lắng không muốn Thập Nhất bị mỏi chân, hắn kéo cô ngồi lên đùi mình, im lặng ra hiệu đối phương có thể nói.

“Em từng có một quảng thời gian không thể tin ai, cũng chẳng thể dựa dẫm vào ai, sống như một ngọn cỏ, lay lắt qua ngày. Quãng thời gian ấy đã cắm sâu vào trong tiềm thức, khiến em ở hiện tại hoàn toàn không thể tin tưởng ai một cách tuyệt đối, cho dù đó là người sư phụ đã cưu mang, nuôi nấng, hay 10 vị sư huynh ngốc nghếch tưởng chừng như vô hại, và ngay cả… anh nữa.”

“Em có dành sự tin tưởng cho anh, rất cao, nhưng mãi mãi không bao giờ là tuyệt đối, em yêu anh, rất yêu, lại không thể tới mức hy sinh tính mạng mình.”

Thập Nhất trước đây đã từng nói những lời gần giống như vậy với Nguyên Nhạc: “Ta không thể hy sinh tất cả vì chàng, nhưng ta có thể làm tất cả cho chàng“. Bởi vì hắn chấp nhận một tình yêu không trọn vẹn, thậm chí có phần thua kém, nên mỗi một thế giới cô đều cố gắng dành tặng hắn thứ tốt nhất và sự nhẫn nại lớn nhất của mình.

“Em rất mạnh, mạnh hơn anh nghĩ rất nhiều, em sẽ không dễ dàng chết được. Những điều em làm ở thế giới này hay trước đó đều rất nhỏ bé, không lớn lao đến mức được gọi là hi sinh, nó chỉ là sự hồi đáp công bằng cho anh thôi.”

“Trong tình yêu làm gì có thứ gọi là công bằng chứ?” Từ Chính Quân buông lỏng vòng tay, hắn ngẩng đầu đối diện với cô bằng đôi mắt đỏ au: “Chỉ có bằng lòng hay không bằng lòng thôi.”

“Vợ à… anh bằng lòng với tình yêu này. Em nói không thể tin tưởng ai tuyệt đối, được, vậy thì em đừng tin, chỉ cần ngồi nhìn anh làm mà thôi. Em nói không thể hy sinh tính mạng vì anh? Rất tốt, đó chính là thứ mà anh không cần nhất.”

“Anh không cần cái kiểu hồi đáp mà em phải sống khổ sở ở tầng hầm tối tăm hay đày đọa cơ thể mình. Em có biết khoảng thời gian em hôn mê ấy…”

Giọng Từ Chính Quân bỗng nhiên nghẹn lại, nước mắt đột ngột rơi xuống không báo trước, cảm xúc bất chợt vỡ òa mất khống chế.

“Nè nè… đừng khóc mà… không phải đang vào đoạn ngôn tình lãng mạn ư?”

Thập Nhất rối rít lau đi dòng nước mắt trên gò má đối phương nhưng chẳng thấm vào đâu.Tên này một khi đã vào cơn của hắn ông trời cũng không ngăn lại được.

Thập Nhất bất lực ôm Từ Chính Quân, hắn vùi đầu vào cổ cô, nước mắt rơi trên da từng hạt nóng hổi. Có lẽ ngay cả lúc này, dù sự việc ấy đã trôi qua, dù cô đang ở ngay trước mặt, thì suy nghĩ sẽ mất đi cô vẫn khiến hắn đau lòng đến vậy.

“Chồng à… nước mắt cũng là nước, là tài nguyên quốc gia đó, chúng ta xài tiết kiệm một chút được không?”

Nói tài phiệt tiết kiệm kết cục hắn còn khóc dữ dội hơn.

“Em biết, em biết rồi… đừng khóc nữa… Em bây giờ rất khỏe, ở tầng hầm cũng rất yên tĩnh nên chỉ toàn ngủ thôi, không hề khổ cực một chút nào cả!”

Thập Nhất muốn dỗ dành đối phương cuối cùng lại nhận được ánh mắt ngập nước liếc tới: “Em còn dám nhắc lại chuyện đó nữa? Vậy ra trong lúc anh chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm thì em chỉ nằm ngủ lăn lóc?”

“Không có! Bởi vì quá nhớ anh nên em không ăn không ngủ, đợi cơ thể mệt mỏi rồi mới thiếp đi, thậm chí trong lúc ngủ cũng nhớ anh nữa!”

Ừ thì Thập Nhất đang kể về người nào đó chứ không phải là cô đâu.

Từ Chính Quân khóc nhanh mà nín cũng nhanh, hắn úp mặt vào bả vai cô gái, xấu hổ che đi gương mặt lấm lem.

“Nói dối, em không nhớ anh. Nếu không phải anh tìm được em trước, còn lâu em mới chịu trở về!”

“Em rất nhớ anh mà…”

“Nói dối!”

Thấy đối phương đã chịu ngừng khóc, Thập Nhất không dám tranh cãi với hắn, im lặng xoa lưng, nhưng chẳng mấy chốc người đàn ông lại ngẩng đầu lên ai oán:

“Tại sao không nói gì nữa? Em như vậy là thừa nhận việc không nhớ anh đúng không?”

“Không-”

“Đồ phụ nữ xấu xa! Em coi anh như con cún nhà em, chỉ cần em trở về anh liền phải mặc kệ mọi chuyện mà vẫy đuôi đúng không? Em-”

Lời nói sau đó đều bị nụ hôn nuốt hết, hai đôi môi nhẹ nhàng kết hợp, bởi vì nước mắt nên nụ hôn lần này mang theo vị mặn đặc biệt. Thập Nhất hôn từng chút, rất dịu dàng, cũng rất chậm rãi, như đang vỗ về lấy lòng đối phương.

Rời khỏi đôi môi, cô tiếp tục hôn lên gò má hắn, lau đi chút nước còn vương lại.

Người đàn ông này luôn có thể tỏ ra mạnh mẽ khắp mọi nơi, nhưng chỉ duy nhất khi ở trước mặt cô chịu bộc lộ yếu đuối, và cũng chỉ có cô mới có thể khiến hắn khóc ấm ức như vậy. Điều đó càng làm Thập Nhất trân trọng hắn hơn.

Cô xoa nhẹ quầng mắt hồng hồng vì mới khóc xong, nhẹ giọng nói: “Em nhớ anh nên mỗi khi đến một thế giới mới, em đều cố gắng tìm đến anh thật mau. Luôn luôn như vậy.”

Từ Chính Quân sau nụ hôn đã ngoan ngoãn hơn, ngồi vuốt ve mái tóc của cô. Nghe nhắc đến chuyện này, hắn có vẻ đượm buồn:

“Vợ ơi… Anh không thích việc mình sẽ luôn quên mất em. Rốt cuộc anh là ai? Tại sao chỉ có anh là không thể nhớ bất cứ điều gì?”

“Em lúc này cũng không thể cho anh một đáp án chính xác được. Nhưng dù anh là ai, có thân phận gì, chỉ cần lòng anh không đổi thì anh sẽ mãi là người của em.” Thập Nhất cúi xuống, hôn lên trán hắn một cái: “Em hứa, khi thời điểm đến, em sẽ đưa cả hai chúng ta thoát khỏi tình trạng lặp lại vô hạn này. Kiên nhẫn chờ đợi em nhé?”

Từ Chính Quân bị hành động dịu dàng này làm cho mềm lòng, trong người như có dòng nước ấm chảy qua.

“Anh vẫn luôn đợi mà.”

Lúc đám thuộc hạ từ trận chiến trở về báo cáo liền nhìn thấy khung cảnh chủ nhân nhà mình đang nép vào người một cô gái với gương mặt và đôi mắt đỏ au như vậy.

Tất cả đồng loạt trợn mắt bất động mất mấy giây.

“Khụ… có chuyện gì?”

Từ Chính Quân vội vàng ra chỉ thị xong liền đem theo Thập Nhất trở về Từ gia.

Carl vui mừng ra đón anh trai thắng lợi trở về, được anh ném cho một sợi dây chuyền cùng với câu nói: “Giải quyết Sát Nhân hội của cậu đi.”

“Cái gì chứ! Anh dùng xong rồi nên mới vứt cho em dọn dẹp đúng không? Này! Đứng lại…”

Từ Chính Quân thuấn di nên Carl hoàn toàn không đuổi kịp.

Thập Nhất thì đang ngờ ngợ điều gì, nghi hoặc hỏi Từ Chính Quân: “Dây chuyền đó có hai chiếc giống nhau sao?”

“Không, chỉ có một cái. Là cái em để ở bàn trang điểm trong phòng ngủ.”

“Sao anh biết em có nó? Không… không đúng, phải là sao anh biết em để nó trong phòng ngủ?”

Từ Chính Quân im lặng không nói.

“Đừng bảo anh biến thái đến nỗi lắp camera trong phòng ngủ em đấy!”

“Anh lắp hay không em không biết hay sao mà phải hỏi?”

“Hừ… không nói thì thôi. Em rất thích sợi dây chuyền đó, anh có thể cho Carl mượn nhưng nhớ lấy lại đấy.”

“Sợi dây chuyền tượng trưng cho sức mạnh của huyết tộc bương, là thứ giúp điều khiển huyết tộc biến đổi. Đợi Carl dọn dẹp xong sẽ tặng cho em.”1

“Cái gì mà tặng cho em chứ? Vốn dĩ là của em trộm được mà!”

Từ Chính Quân mỉm cười không phản bác, hắn ôm cô gái tiến thẳng đến phòng tắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.