Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 333: Chương 333: Bao Nuôi Tài Phiệt Cần Bao Nhiêu? (44)




Sau khi thành công đánh bại quân đội chính phủ, Từ Chính Quân đẩy nhanh quá trình thiết lập chế tài đế quốc riêng, và quyết định không tiếp tục sản xuất thuốc biến đổi nữa.

Về quyết định này, Từ Chính Quân đã giải thích với Thập Nhất: “Vợ à… không phải chỉ có thứ thuốc kia mới có thể biến đổi con người, em quên chúng ta còn có huyết tộc thuần chủng sao?”

“Nhưng trong đội ngũ của anh hình như không có...”

“Phải, thuộc hạ của anh không có mấy người là huyết tộc thuần chủng, bởi vì hầu hết bọn chúng đều khinh thường anh, khinh thường huyết tộc biến đổi.”

Trong mắt những tên đó, huyết tộc biến đổi như Từ Chính Quân chỉ là một thành phẩm, một ân huệ do dòng máu của chúng ban tặng.

Ở lãnh địa, huyết tộc biến đổi dù ít hay nhiều đều phải chịu sự phân biệt đối xử, là đối tượng dễ lôi kéo nhất, nên thuộc hạ của Từ Chính Quân trước nay đều là đối tượng này.

“Anh từng nghĩ thuốc biến đổi có thể dẫm nát niềm kiêu ngạo của đám huyết tộc cao quý, chứng minh cho chúng thấy dòng máu thuần chủng kia chẳng có gì là đặc biệt.”

“Nhưng bây giờ thì khác, anh chẳng muốn phân bì cao thấp gì với chúng nữa. Vợ, em mới là điều quan trọng nhất của anh.”

Thập Nhất chỉ mới nghe đến đó đã nhận ra ý đồ của Từ Chính Quân:

“Anh định đi bắt huyết tộc thuần chủng về để bắt chúng làm việc thay em đúng không?”

“Đúng vậy. Vốn dĩ nơi đó cũng là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch trả thù. Tuy làm việc đó ở thời điểm này khá liều lĩnh nhưng anh tuyệt đối sẽ không thua đâu.”

“Em biết… chồng em tất nhiên không thể thua…”

Lãnh địa, khu rừng bí ẩn được che giấu bởi năng lực phi thường, tập trung toàn bộ huyết tộc thuần chủng mạnh mẽ nhất nên không hề dễ đối phó như với con người. Một trận chiến khốc liệt chắc chắn đã diễn ra… nếu như không có hành vi “chơi xấu“.

Cô gái nào đó ra vẻ “vô tội”: Biến đổi khí hậu là một trong những nguyên nhân làm tăng tỷ lệ cháy rừng, mọi người nhớ chung tay bảo vệ môi trường.

Người chứng kiến tất cả - Đại Thần, khinh bỉ: Vâng, bảo vệ môi trường, độc giả tuyệt đối đừng có vứt mấy thứ dễ cháy vào rừng như ai đó.

Tóm lại là nhờ một dàn “nhân viên” cần cù lao động, huyết tộc tăng nhanh đến bất ngờ, nhu cầu về máu cũng tăng theo trong khi số lượng con người lại tỷ lệ nghịch với điều đó.

Tuy nhiên, bất chấp sự mất cân bằng ấy, không hề có cuộc nổi loạn hay rắc rối nào xảy ra bởi sự xuất hiện của một phát minh gọi là “máu nhân tạo“. Không giống như máu người, chúng có đủ loại màu sắc cũng như hương vị hấp dẫn khác nhau.

Con người từ sợ hãi bị huyết tộc hút máu, bây giờ đều đang đổ xô đi đăng ký trở thành huyết tộc vì ham muốn có một thân thể khỏe mạnh cùng tuổi thọ dai dẳng.

Thập Nhất tranh thủ cơ hội này, để Từ Chính Quân kiếm thêm một khoản bội thu. Đồng thời không quên nhắc nhở hệ thống vụ cá cược năm nào:

“Nhiệm vụ ngăn cản thế giới sụp đổ của ta xem như thành công rồi đúng không?”

Đại Thần thế nào cũng ngờ nổi ký chủ nhà nó lại có tư tưởng xóa bỏ sự tồn tại của con người trong thế giới này. Lại còn cái thứ máu nhân tạo đó nữa, giới hạn của cô ta rốt cuộc ở đâu vậy?

[Ký chủ, ta công nhận cô đã thành công, nhưng mà-]

“Ngươi lại định nói hành vi của ta là vô nhân đạo chứ gì?”

Thập Nhất biết tỏng suy nghĩ của hệ thống nên cướp lời trước luôn:

“Huyết tộc và con người, mối quan hệ giữa kẻ đi săn và kẻ bị săn thì không có cái gọi là hòa bình mãi mãi đâu. Dù không phải Từ Chính Quân, tương lai cũng sẽ có một người khác, là huyết tộc hoặc là con người. Từ xưa tới nay, hòa bình nào mà chẳng được đánh đổi từ máu và sự hy sinh.”

Trước lập luận của Thập Nhất, Đại Thần chỉ có thể câm nín.

Ký chủ người ta thì tìm cách xây dựng hiệp ước hòa bình trăm năm, còn ký chủ nhà mình... Haizz…

[Bởi vậy nên cô mới không khi nào được điểm tối đa đó, lối suy nghĩ tiêu cực cùng mấy phương pháp bạo lực, cho dù kết quả tốt đều sẽ bị trừ điểm.]

“Tùy ngươi. Đừng có quỵt kẹo của ta là được.”

Về phần nam nữ chính, đã có mấy lần tìm đến Thập Nhất và Từ Chính Quân để ám sát nhưng lần nào cũng thất bại. Sau đó, có lẽ vì bọn họ nhận ra sự thay đổi của thế giới này không hề xấu xa như mình nghĩ nên lặn mất tăm.

Mọi chuyện đều tốt, chỉ có Từ Chính Quân là không tốt, bởi vì đã rất lâu rồi hắn không động vào Thập Nhất, kể từ khi biết được cách thức cô bảo vệ hắn khỏi lời nguyền.

Để chấm dứt tình trạng đó, ban đêm, Thập Nhất bí mật đến tìm gặp một người…

“Này! Cô là hơi bị quá đáng rồi đấy nhá!”

Carl tức giận đứng chỉ tay vào vị khách không mời mà tới, đang ngồi thảnh thơi uống trà, mắng to:

“Giao kèo ban đầu ta chỉ cần làm tay sai cho cô một tháng, bây giờ đã là hai năm, hai năm rồi đấy! Đừng có tưởng anh trai ta đưa cô lên làm nữ vương thì ta sẽ phải phục tùng cô!”

Thập Nhất từ tốn đặt ly trà xuống, chống cằm nhìn Carl đang nổi giận:

“Cậu không muốn phục tùng thì tạo phản đi.”

Lý do Thập Nhất trở thành nữ vương nói ra dài lắm, mà nếu tóm gọn lại chỉ cần ba chữ thôi: chồng cô muốn.

Vậy nên cô nữ vương nào đó đang vô cùng khích lệ quần thần tạo phản:

“Nếu muốn thì nói một tiếng, ta hỗ trợ quân lực giúp cậu.”

“Hừ! Ta còn chưa muốn chết đâu! Ai chả biết nữ vương bù nhìn nhà cô được vương phu sủng ái lên trời!”

Vương phu trong miệng Carl không ai khác là Từ Chính Quân, phận làm vương phu nhưng hắn lại đang đảm nhận mọi trách nhiệm, công việc thay cho Thập Nhất.

Trong mắt mọi người, Từ Chính Quân chính là sủng vợ tới mức để cô ngồi ở vị trí cao quý vốn thuộc về hắn, vậy nên mới có câu nói ngược đời kia.

“Đừng tưởng ta không biết cái từ bù nhìn là cậu tự ý thêm vào.”

“Khụ…” Carl bị bắt bài lập tức chuyển đề tài: “Tóm lại ta không làm việc cho cô nữa đâu! Ta tuyệt đối không bán đứng anh trai thêm lần nào nữa!”

“Ồ… tiếc thật đấy, xem ra cậu không muốn leo lên giường của Lưu Hoằng rồi. Vậy thôi, ta về đây.”

Ai đó vừa tuyên bố hùng hồn khí thế lắm, bây giờ lại vội vàng cắp đít đuổi theo Thập Nhất.

“Này… cô nói vậy là sao hả?”

“Tên thất bại nhà cậu ở bên cạnh người ta mấy năm cũng chẳng làm ăn được gì. Thân là chị dâu trên danh nghĩa ta cũng thấy xấu hổ thay đấy!”

“Hừ… Chẳng qua ta tôn trọng Lưu Hoằng, không muốn chú ấy… Ê… Cô đi đâu vậy hả? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà!”

Carl đã chịu thôi ra vẻ làm màu, xuống nước nói chuyện với Thập Nhất.

“Chị dâu, chị có cách giúp ta thật không?”

“Ta có lừa cậu bao giờ sao? Ta có thể khiến Lưu Hoằng tự nguyện leo lên giường cậu. Tuy nhiên, phải xem cậu có chịu làm như ta nói không đã…”

Carl còn chẳng thèm tỏ ra phân vân đã lập tức gật đầu ngay: “Được. Nhưng chị phải đảm bảo an toàn tính mạng cho ta đấy, đừng có chơi chạy một mình như lần trước!”

“Rồi… ta đảm bảo, chồng ta sẽ không giết cậu!”

Không giết, còn sống như thế nào lại là chuyện khác à nha.

Carl ngây thơ nghe theo sai khiến của Thập Nhất đi bắt cóc… Từ Chính Quân, đúng vậy, là bắt cóc Từ Chính Quân.

“Nữ vương bệ hạ, ta đã mặc kệ sống chết để làm theo lời cô đấy!”

Thập Nhất nhìn người đàn ông của mình đang bất tỉnh nằm dưới đất, hài lòng ra hiệu với Carl: “Ghé tai lại đây.”

Còn tưởng sẽ được nghe kế sách bí mật gì, cuối cùng cô lại chỉ đút một thứ gì đó vào miệng Carl.

“Được rồi, bây giờ về nhà đợi đi. Lưu Hoằng sẽ chủ động leo lên giường cậu.”

“Cô đang lừa ai thế? Tưởng ta là con nít lên năm hả?”

“Qua đêm nay liền biết ta có lừa cậu hay không thôi mà. Về lẹ đi, đừng ở đó làm phiền thời gian riêng tư của vợ chồng ta.”

Hết tác dụng, Carl lập tức bị xua đuổi.

“Hừ… làm như ta muốn ở lại đây lắm ấy!”

Carl vừa nói vừa hậm hực xoay lưng rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, cậu đột nhiên quay người hét lớn:

“Nam Di, cảm ơn vì đã xuất hiện bên cạnh Maros.”

Nói xong, không đợi xem Thập Nhất phản ứng thế nào cậu ta chạy một mạch mất hút.

Đó là câu mà Carl muốn nói với cô gái này từ rất lâu rồi, bởi vì cậu yêu quý anh trai mình và biết rõ bản thân không phải là người có thể ở bên cạnh anh ấy.

Chỉ là không lâu sau lời cảm ơn kia, từ trong dinh thự của thân vương, Carl tức giận mắng chửi: “Nam Di chết tiệt! Cô ta chơi mình một vố to rồi!”

“Carl? Nghe quản gia nói cậu không khỏe? Bộ có chuyện gì sao?”

Trông thấy người đang bước vào phòng, Carl hoảng hốt trốn lên giường.

“Tôi không sao… chú mau đi đi.”

“Nhìn mặt cậu đỏ ửng như vậy mà còn nói không sao gì chứ?”

Trước khi Lưu Hoằng kịp chạm vào Carl, cả người hắn đã bị đè xuống bên dưới. Cảm nhận được sức nóng đang tỏa ra từ phía trên, cùng thứ gì đó cứng ngắc chọc vào người, Lưu Hoằng lập tức sững sờ.

“Tôi bị người ta hạ thuốc… tôi bây giờ thật sự không đảm bảo mình có thể giữ lý trí nên mới bảo chú đừng tới đây mà…”

“Carl, có phải cậu tham gia Sát Nhân hội chỉ bởi vì muốn có một tổ chức lớn để tìm kiếm tung tích của tôi?”

“Híc… thời điểm này là lúc để chú hỏi chuyện đó sao?”

Vậy nhưng Lưu Hoằng lại có vẻ rất nghiêm túc với câu hỏi đó.

“Tôi muốn nghe trả lời từ cậu.”

Carl cố gắng kìm lại sự khó chịu của thân thể, nhăn nhó đáp lại:

“Đúng.”

“Cậu thả tôi đi rồi lại tìm cách kiếm tôi, không phải quá vô ích sao?”

“Không vô ích. Lúc đó tôi không có khả năng bảo vệ chú khỏi anh trai, điều tôi có thể làm chỉ là như vậy.”

“Cậu đã phản bội Maros vì tôi?”

“Phải…”

Lưu Hoằng luôn cho rằng Carl là một tên ngu ngốc nên mới dễ dàng tha thứ cho Từ Chính Quân sau chừng ấy chuyện nhưng sự thật là cậu không có cái quyền để hận anh ấy.

Từ Chính Quân mới là người bao dung cho cậu, đứa em trai từng phản bội và thậm chí có thể sẽ không ngần ngại giết chết anh vì một người khác.

“Vậy nên nếu có một ngày, anh Maros vì người nào đó mà muốn giết tôi thì tôi cũng sẽ cảm thấy vui, vì anh ấy đã có một người quan trọng trong tim… giống như tôi vậy.”

Trông thấy nụ cười cùng ánh mắt dịu dàng của Carl, Lưu Hoằng dường như đã tìm thấy thứ mà mình đang muốn tìm kiếm. Hắn đột ngột há miệng:

“Tới đi…”

“Hả?”

“Không phải cậu bị hạ thuốc rồi sao? Ta sẽ làm thuốc giải cho cậu.”

“Hả… chuyện… chuyện này…”

“Cậu bây giờ có lẽ không nằm trên được nhỉ? Vậy thì để ta-”

Sự việc cấp bách, tranh cãi vị trí đã không còn quan trọng, vẫn là để hành động sau đó quyết định đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.