Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 255: Chương 255: Hồng Hạnh Xuất Tường (13)




“Nương nương, sáng hôm nay hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ xử tội Ngụy phi vì việc dám hạ thuốc thánh thượng, nàng ta bây giờ đã bị hạ cấp bậc xuống làm Thường tại rồi.”

Nghe A Dĩ báo cáo tình hình, Thập Nhất không lấy làm lạ, dù sao nàng ta cũng là nhi nữ của thừa tướng, hoàng thượng không thể quá nặng tay chỉ với lỗi lầm đó.

“Nếu Vân Mộng Vũ có thể tranh thủ cơ hội lần này mang thai luôn thì thật tốt.”

“Chuyện này e là không được đâu ạ.” Nãi ma ma lên tiếng.

“Sao vậy?”

“Cung nữ mà chúng ta mua chuộc ở cung Vân phi kể lại rằng, sau khi biết hoàng thượng qua đêm ở chỗ nàng ta, thái hậu đã lấy lý do tặng đồ tẩm bổ để bắt Vân phi uống một chén thuốc. Nô tài nghĩ đó chắc chắn là thuốc tránh thai.”

Thái hậu đúng là rất có thể sẽ làm vậy lắm, bởi vì bà biết rõ Vân phi được hoàng thượng sủng ái thế nào, nếu hoàng tử đầu tiên còn do nàng ta sinh ra thì chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị hoàng hậu của Ái Tử Lạp Hy.

“Thái hậu quả nhiên luôn đứng về phe công chúa chúng ta mà.” A Dĩ vui mừng mà không thấy sắc mặt chủ nhân khó ở thế nào.

Thập Nhất cảm thấy cứ để thế này thì cô sẽ bị chính đồng đội của mình hại mất.

“Chuẩn bị đi, ta muốn đi qua vấn an thái hậu.”

“Vâng, nương nương.”

Lúc Thập Nhất đang trên đường đi ngang qua hậu viện thì vô tình trông thấy cảnh Ngụy Phi Yên đang quỳ trên đất, bao quanh nàng ta là các phi tử khác.

“Ngụy Thường tại, ngươi thấy bọn ta mà không biết đường hành lễ sao?”

“Không lẽ ngươi nghĩ mình vẫn còn là quý phi nương nương như lúc trước? Hừ… người đâu, tát nàng cho ta, để cho nàng nhớ rõ thân phận hiện tại của mình.”

Ngay lập tức có một ma ma tiến lên tát nàng, mặc dù Ngụy Phi Yên đã lấy phụ thân thừa tướng của mình ra để làm lá chắn, nhưng đối phương một chút cũng không để tâm.

“Hừ… Phụ thân ngươi có thể dài tay thế nào mà đòi với vào hậu cung quản mấy chuyện này hả? Tát mạnh hơn cho ta!”

Trước đây Ngụy Phi Yên thường xuyên lợi dụng thân phận quý phi của mình để bắt nạt những phi tử có phòng hàm thấp hơn, nay nàng ta lại chỉ là một Thường tại nên chắc chắn phải lãnh lại hậu quả.

Thập Nhất chỉ nhìn nữ chính giả một chút rồi tiếp tục bước đi, mà Ngụy Phi Yên ngay lúc này lại vô tình liếc thấy tà áo vàng rời khỏi, nàng ta liền nhận định hoàng hậu là người đứng sau đám phi tử nên bọn chúng mới dám lớn lối đến thế.

Một nỗi căm giận của Ngụy Phi Yên cứ thế bốc lên, hướng thẳng về phía Thập Nhất.

Thập Nhất không biết việc mình đã vô tình lọt vào tầm ngắm của nữ chính giả, cô lúc này đã đi đến tẩm cung của thái hậu, và bắt gặp hoàng thượng đang ở đấy. Không biết hai người đã nói chuyện gì mà không khí trong phòng có vẻ căng thẳng.

“Thần thiếp bái kiến mẫu hậu, bái kiến hoàng thượng.”

“Lạp Hy, mau lại đây ngồi xuống, con đến tìm ai gia sao?”

“Bẩm mẫu hậu, thần thiếp đến là để thảo luận với người về vị trí quý phi đang trống, thần thiếp nghĩ muốn để Vân phi lên vị trí ấy.”

Thập Nhất vừa nói xong thì Hoàng thượng và thái hậu đều đồng loạt nhìn tới, một người ngạc nhiên, một người cau có nhăn mày.

“Lạp Hy, đây là ý của con hay ý của hoàng thượng?”

“Tất nhiên là ý của thần thiếp rồi ạ. Chẳng lẽ hoàng thượng cũng đề cập với mẫu hậu việc này rồi?”

“Đúng vậy. Ta sẽ không thông qua chuyện này, con không cần hợp lực với hoàng thượng làm ta khó chịu.”

Xem ra đây là nguyên nhân khiến thái hậu đang bất mãn với nam chính.

Thập Nhất bày ra dáng vẻ hoàng hậu đoan chính, nghiêm túc trình bày lý do của mình: “Mẫu hậu, vị trí hoàng quý phi vốn đã luôn để trống, nay đến quý phi cũng bỏ ngõ thì bên cạnh con sẽ không có ai phụ giúp, hỗ trợ cai quản hậu cung.”

“Vậy thì cũng không nhất thiết phải là Vân Mộng Vũ. Lạp Hy, con….” Thái hậu đang nói dở thì ngừng lại, bà ta liếc qua hoàng thượng một cái rồi mới nói tiếp. “Xuất thân của Vân phi không cao, đã vậy còn là thứ nữ, nếu bỏ qua rất nhiều con em quan thần khác để lập Vân phi thì ai gia phải giải thích thế nào nếu có kiện cáo?”

Thái hậu rõ ràng chỉ đang lấy cái cớ này ra để nói cho hoàng thượng nghe, chủ yếu chính là bà ta không vừa mắt sự độc sủng của Hướng Vấn Thiên.

Thấy thái hậu vẫn giữ nguyên lý lẽ của mình, nam chính cũng không ở lại thêm nữa. Đợi khi hắn ta đã rời khỏi, Thập Nhất lập tức đi tới xoa bóp vai cho thái hậu.

“Lạp Hy, con nghĩ gì mà tự bưng đá đập chân mình vậy hả? Vân Mộng Vũ hiện tại đã có độc sủng của hoàng thượng, con có biết sau vị trí quý phi này có thể sẽ là cái ghế hoàng hậu của con luôn không?”

“Mẫu hậu, thật ra hoàng thượng đã yêu thích nàng ta như thế, không sớm thì muộn cũng sẽ tìm cách tăng phong vị cho nàng. Bây giờ thần thiếp thuận nước đẩy thuyền, ra vẻ bản thân rộng lượng, hiểu lý lẽ, không phải sẽ càng được lòng người hơn sao? Với lại, nàng ta càng ở gần thì thần thiếp càng có cơ hội quan sát và đối phó hơn. Mẫu hậu yên tâm, thần thiếp bây giờ không còn kém cỏi như trước đâu.”

Thái hậu nghe vậy thì hơi nhướng mày, biết tính toán thiệt hơn thế này không giống Ái Tử Lạp Hy mà bà biết.

“Chuyện gì đã khiến con thay đổi suy nghĩ vậy?”

Thập Nhất ra vẻ buồn rầu, cúi thấp đầu, bộ dáng có chút thương tâm: “Là sau lần bị đánh đó, thần thiếp mới biết giá trị bản thân trong mắt hoàng thượng quá thấp. Hóa ra không phải cứ bỏ qua thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp. Mẫu hậu, thần thiếp không muốn tranh giành ân sủng, nhưng vẫn phải giữ vững vị trí hoàng hậu này, đó là vì mối giao hảo giữa Tây Lương và Nam quốc.”

Thái hậu nắm lấy bàn tay của Thập Nhất, trong đôi mắt bà là quý mến cùng thưởng thức: “Con thấy rõ được trách nhiệm của mình là tốt rồi. Không sao, ai gia biết trái tim con trong sạch hơn bất cứ ai, hoàng thượng rồi sẽ cũng nhận ra điều ấy.”

Nhìn ánh mắt chân thành của thái hậu, Thập Nhất đột nhiên có chút giật mình, cô không nhìn tới đối phương mà thu lại cánh tay của mình, tiếp tục việc xoa bóp. Ánh mắt cô cụp xuống, che đi cảm xúc khác lạ.

“Mẫu hậu, thần thiếp mới học được từ chỗ Nãi ma ma bài xoa bóp giúp chữa đau lưng, để thần thiếp xoa bóp cho người nhé?”

“Ha ha… được.”



Sau khi nhận được sự chấp thuận bất ngờ từ chỗ thái hậu, Hướng Vấn Thiên nhanh chóng ra thánh chỉ phong quý phi cho Vân Mộng Vũ. Tuy nhiên, ngay đêm hôm đó hắn lại không tìm đến chỗ nữ nhân yêu dấu của mình mà chạy tới Khôn Ninh cung.

Thập Nhất lúc ấy còn đang chuẩn bị để lén ra ngoài tìm tình nhân, chỉ có thể vội vội vàng vàng thay lại y phục ngủ.

“Hoàng thượng, sao người lại đến đây?”

“Mỗi lần đến đây trẫm đều nhận được câu hỏi này, hoàng hậu đây là đang tỏ thái độ không chào đón trẫm ư?”

Đã biết rõ vậy rồi còn đến đây làm gì hả?

“Sao có thể vậy được, tiếp đón hoàng thượng là phúc phận của ta.”

“Vậy thì mau đến đây đi, hầu hạ trẫm đi nghỉ ngơi.”

Thấy đối phương vẫn đang đứng bất động, Hương Vấn Thiên nhắc lại: “Hoàng hậu không nghe trẫm nói sao?”

Bàn tay trong ống tay áo Thập Nhất đã nắm chặt, cô biết mình ít nhất phải nhẫn nhịn cho đến lúc gặp được hoàng thượng Tây Lương, nhưng bảo cô hầu hạ nam chính là không thể nào. Cho dù chỉ là tiếp xúc bên ngoài cũng không được!

Cô lớn giọng gọi A Dĩ đang ở bên ngoài đi vào, phân phó nàng: “Ngươi tới hầu hạ hoàng thường thay y phục.”

“Khoan đã… Trẫm là bảo hoàng hậu chứ không phải một người khác.” Hướng Vấn Thiên cau mày, gương mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị, bày ra phong thái uy nghi của bậc đế phương, tạo sức ép lên đối phương. “Hoàng hậu, nàng muốn kháng chỉ?”

Rosy: Đố ai đoán được chị nhà sẽ làm gì ấy? Kk1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.