Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 256: Chương 256: Hồng Hạnh Xuất Tường (14)




“Long thể hoàng thượng quý báu vô cùng, tay chân ta lại vụng về, chưa từng làm qua việc này nên mới không dám vô lễ, vẫn cứ là để đám nô tài làm sẽ tốt hơn ạ.”

“Chỉ là giúp trẫm cởi bỏ y phục, việc này thì có gì khó khăn? Hoàng hậu đây là… ghét bỏ chạm vào trẫm?”

“Hoàng thượng nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ tay chân mình bất cẩn làm bị thương người thôi. Nếu người có thể rộng lòng tha thứ lỗi lầm của ta, ta lập tức hầu hạ hoàng thượng ngay.”

Nghe mấy lời này, Hướng Vấn Thiên lại nghĩ đến lần bị đá xuống giường hôm nào. Hắn từ chối thì chẳng khác nào thừa nhận mình không rộng lượng, mà đồng ý thì chắc cái thân của hắn lãnh đủ.

Nàng ta cũng quá xem thường hắn, sao hắn có thể ngã hai lần vào cùng một cái hố được!

“Nếu hoàng hậu đã lo lắng phạm lỗi như vậy thì hãy cẩn thận đi. Đến việc thay y phục mà cũng có thể gây đau đớn cho người khác thì trẫm thật sự phải xem xét lại đó là lỗi vô ý hay cố tình đấy.”

Thập Nhất vừa mới giúp nữ nhân của hắn được thăng chức vậy mà đã không được câu cảm ơn thì thôi đi, bây giờ còn bị hắn ở đây làm khó nữa. Hừ… Tên vong ân phụ nghĩa!

“Nếu hoàng thượng đã nói vậy thì… A Dĩ, ngươi ra ngoài đi, để bổn cung tự mình hầu hạ hoàng thượng.”

A Dĩ nấn ná chưa muốn rời đi, rõ ràng là không muốn công chúa cao quý của mình phải hầu hạ bất kỳ ai.

Vừa lúc này, nàng ta bỗng nhiên nhìn thấy môi hoàng hậu mấp máy nói hai chữ gì đó với mình. Mắt A Dĩ sáng lên, lập tức lui ra bên ngoài.

Gian phòng ngủ chỉ còn lại hai người, Hướng Vấn Thiên nhìn thấy thiếu nữ đang từng bước đi về phía mình thì âm thầm tự mãn, nàng ta có tự cao tự đại cỡ nào thì cũng không có gan dám kháng chỉ.

Sự thật là nam chính quá ngây thơ khi cho rằng Thập Nhất sẽ phải ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của hắn.

Lúc khoảng cách giữa hai người chỉ còn một chút, bước chân Thập Nhất đột nhiên loạng choạng, giống như bị vấp phải thứ gì đó, gương mặt thiếu nữ hốt hoảng, thân người thì nghiêng về phía trước, đúng hướng của Hướng Vấn Thiên.

Mặc dù nam chính đã phản ứng rất nhanh nhạy, né sang một bên nhưng ống tay áo của hắn vẫn bị đối phương nắm lấy…

Roạc… Cốp…

Hướng Vấn Thiên nhìn một bên ống tay của long bào đã rách rời, lập tức nổi giận với thiếu nữ đang nằm dưới đất: “Ái Tử Lạp Hy! Ngươi làm cái gì vậy hả???”

Người đang nằm sấp dưới đất không có bất kỳ một động tĩnh nào đáp lại.1

“Hừ… ngươi không cần nằm đó giả vờ với ta. Lần này ta nhất định sẽ trị ngươi tội bất kính!”

“Đừng có ở đó ăn vạ! Ta ra lệnh cho ngươi, mau đứng dậy!”

Mặc cho nam chính nổi giận thì Thập Nhất vẫn chỉ bất động nằm đó như một xác chết.

Hướng Vấn Thiên bắt đầu nghi ngờ, bước tới lật người đang nằm dưới đất lên, nhìn thấy một vùng đỏ tươi trên trán đối phương thì vô cùng sửng sốt.

Nàng ta vậy mà thật sự bị thương rồi ư?

Hắn lập tức hô lớn: “Người đâu! Mau gọi thái y tới!”

Hoàng thượng đi đi lại lại trong phòng khi thái y vẫn đang săn sóc vết thương cho Thập Nhất, hắn còn chưa biết giải quyết thế nào thì nhân vật khó nhằn nhất đã xuất hiện.

“Thái hậu giá lâm!”

Gương mặt Hướng Vấn Thiên tối đi trông thấy. Hắn nở nụ cười gượng gạo với thái hậu: “Mẫu hậu… Muộn rồi mà người còn qua đây làm gì?”

“Lạp Hy đâu rồi? Sao không thấy nàng ra vấn an ai gia?”

“Nàng ấy…”

Hướng Vấn Thiên đã suy nghĩ tới việc nói dối để ứng phó với thái hậu nhưng còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng thái y đã xuất hiện phía sau.

“Hạ thần bái kiến thái hậu.”

“Thái y? Sao thái y lại có mặt ở đây? Hoàng thượng, người lại làm chuyện gì với Lạp Hy rồi?”

“Mẫu hậu… Việc này không phải do hoàng nhi làm, là Ái Tử Lạp Hy tự mình té ngã.”

Lúc nhìn thấy đầu thiếu nữ được băng bó vải trắng, gương mặt tái nhợt không chút sức sống, thái hậu lập tức nổi trận lôi đình: “Tự ngã? Rốt cuộc là tự ngã thế nào mà có thể gây ra vết thương đó? Hoàng thượng, người cho rằng ai gia là hài tử năm tuổi sao?”

“Mẫu hậu, người đang nghi ngờ hoàng nhi? Trẫm thật sự chưa làm gì nàng ta cả mà.”1

Hướng Vấn Thiên cũng đang không hiểu tại sao một nữ nhân võ nghệ cao cường giống như nàng ta lại bị ngã thảm hại như thế đây!!!

“Trước giờ hoàng thượng kiếm chuyện với Lạp Hy còn ít ư? Mới hôm trước phạt đòn hôm nay lại thế này, có phải người muốn chiến sự với Tây Lương quốc xảy ra thì mới vừa lòng hay không?”

“Mẫu hậu, chuyện này thật sự không liên quan đến trẫm mà.”

Hướng Vấn Thiên bất lực giải thích nhưng vẻ mặt thái hậu nhìn hắn thì rõ ràng là không hề tin tưởng lời hắn nói chút nào.

“Chuyện này-”

“Ưm…” Người đang nằm trên giường khẽ rên nhẹ, cắt đứt lời giải thích của nam chính.

Nhìn thấy Ái Tử Lạp Hy đã có động thái tỉnh lại, Hướng Vấn Thiên lập tức đi tới, nắm tay nàng kéo dậy: “Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh rồi. Mau, mau nói cho thái hậu biết là ta không-”

Bụp…

Hướng Vấn Thiên còn chưa nói xong đã bị một nắm đấm đánh thẳng vào mặt, một đấm này khiến hắn văng xa mấy mét, ngã nhào xuống đất.

Thái hậu nhìn thấy cảnh này, chỉ biết trợn mắt kinh ngạc. Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

“Hoàng thượng!!!”

Một đám nô tài vội vàng bao quanh lấy Hướng Vấn Thiên, từ trong miệng hắn hộc ra một ngụm máu lớn.

Trông thấy hoàng nhi của mình đổ máu, thái hậu hoảng hốt không kém, vội vàng hô lớn: “Thái y! Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau tới xem cho hoàng thượng.”

Hướng Vấn Thiên rõ ràng chỉ bị đấm một cú vào mặt, vậy mà lúc này hắn lại đang mặt nhăn mày nhó ôm bụng, giống như rất đau đớn.

Thái y toát mồ hôi bắt mạch mấy lần lại không thể nói ra chữ gì.

“Lạp Hy, cho dù hoàng thượng đã làm gì không đúng thì con cũng không thể làm ra hành vi như vậy với người! Con có biết mình đang làm gì không hả?”

Thái hậu ngẩng đầu nhìn lên thiếu nữ đang ngồi trên giường, mặc dù mang vẻ mặt thiếu sắc nhưng ánh mắt kia lại vô cùng mạnh mẽ, sắc bén và còn mang theo cả… xa lạ.

Thiếu nữ nhìn bọn họ không, môi mỏng hé mở, giọng nói không chút độ ấm, mang theo uy thế vô cùng: “Tìm chết, ngươi nghĩ mình là ai mà dám động vào người bản công chúa!”1

Thái hậu và mọi người đồng thời tròn mắt: Bản công chúa???

“Phòng của bản công chúa tại sao lại có nhiều người lạ như vậy? Nãi Nghê, A Dĩ, các ngươi còn mau không đuổi hết chúng đi.”

“Lạp Hy, con đang nói gì vậy?”

Nãi Nghê đã kinh hãi muốn chết, vội vàng đi tới bên cạnh chủ nhân: “Nương nương, người đã là hoàng hậu Nam triều từ lâu, không thể tự xưng bản công chúa. Hức… Mà bây giờ người phải mau tới xin hoàng thượng tha thứ đi. Nương nương… Sao người có thể bốc đồng như vậy?”

“Hoàng hậu? Nam triều? Nãi Nghê, ngươi đang mớ ngủ à?”1

Đám người xung quanh: Câu đó phải là chúng ta nói mới đúng! Nàng ta có biết người mình vừa đánh là hoàng thượng không vậy? Tội chết, là tội chết đấy!

Rosy: Muốn đánh hoàng thượng là phải có kế hết nha m.n. Kk

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.