Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 257: Chương 257: Hồng Hạnh Xuất Tường (15)




Nghe thái y báo cáo về việc Ái Tử Lạp Hy bị chấn động mạnh vào đầu nên đã dẫn đến mất trí nhớ khoảng thời gian ở Nam quốc, phản ứng đầu tiên của Hướng Vấn Thiên chính là không tin.

“Nàng ta nhất định chỉ đang giả vờ để ra tay đánh trẫm! Ai…” Nam chính đang nói thì nhăn mày vì vô tình chạm đến vết thương thâm tím bên má.

Nữ nhân chết tiệt đó ra tay cũng thật ác, hắn bây giờ làm sao gặp được ai với cái gương mặt sưng tấy như vầy?

Khốn kiếp, đường đường là một nam nhân, lại còn là hoàng thượng, thế mà hắn hết lần này lượt khác thua dưới tay một nữ nhân. Thật mất mặt!

Nghĩ vậy, hoàng thượng lập tức đứng dậy, đi tới Khôn Ninh cung. Lúc này thái hậu vẫn đang ở bên cạnh Thập Nhất săn sóc.

“Hoàng hậu, mặc dù nàng đã mất trí nhớ, nhưng vết thương trên mặt trẫm thì nàng phải nhớ chứ nhỉ?”

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên Hướng Vấn Thiên, rồi lại cụp mắt nắm lấy tay thái hậu, một bộ dạng như gà con tìm mẹ che chở, giọng nói rụt rè lên tiếng: “Ta… Lúc đó ta không biết người là hoàng thượng. Ta cứ nghĩ mình bị một hái hoa tặc đột nhập trêu ghẹo nên mới ra tay phòng vệ. Xin hoàng thượng thứ tội.”

Thập Nhất vừa nói vừa chuẩn bị quỳ xuống tạ lỗi thì thân thể đột nhiên nghiêng ngả, ôm đầu vì choáng váng.1

Thái hậu thấy vậy lập tức đỡ cô ngồi xuống, nhẹ giọng xin xỏ cho Thập Nhất: “Hoàng thượng, Lạp Hy bây giờ đã không còn nhớ chuyện gì ở Nam Quốc, nàng ấy thật sự rất tội nghiệp.”1

Nam chính: Nàng ta tội nghiệp còn trẫm bị đánh không tội nghiệp sao?1

Hướng Vấn Thiên hừ lạnh trong lòng, mặc dù tức anh ách nhưng bề ngoài lại nở một nụ cười vô cùng hòa ái.

“Trẫm biết hoàng hậu không cố ý. Nếu trẫm đi trị tội một người mất trí thì cũng quá không sáng suốt. Hơn nữa…” Hướng Vấn Thiên đi đến bên cạnh thiếu nữ, mỉm cười nắm tay nàng đầy sủng ái. “Nàng là ái thê đáng quý của trẫm, làm sao trẫm nỡ lòng phạt nàng được.”

Đôi mắt của hắn rất sáng, dạt dào tình cảm nhìn vào đối phương, cứ như hắn đang nhìn nữ nhân mình yêu nhất.

Thập Nhất được nắm tay giật mình đến vội vàng hất văng ra, sau đó lại giống như nhận ra hành vi sai trái của mình, cuống quýt tạ lỗi:

“Hoàng thượng, ta đã không còn nhớ những gì xảy ra ở đây, đột nhiên thân cận với một người lạ như vậy khiến ta rất sợ hãi.”

Thập Nhất nói xong lại xịch người về phía thái hậu, gần như nấp hoàn toàn sau lưng bà.

“Hoàng thượng, người không cần hù dọa Lạp Hy, nàng bây giờ đang rất lo lắng vì khung cảnh và con người xa lạ nơi đây.”

Hù dọa? Ai mà hù nổi nữ nhân ngang ngược này hả? Nhìn thế nào cũng thấy nàng ta đang giả vờ.

“Sao trẫm lại thấy hoàng hậu chẳng tỏ ra xa lạ gì với mẫu hậu hết. Mất trí nhớ này cũng chọn lọc ghê nhỉ?”

“Ở bên thái hậu khiến ta có cảm giác như mẫu hậu thật sự của mình vậy. Thái hậu, người có ghét bỏ hành vi này của ta không?”

“Không, không có. Nhưng mà con phải gọi ai gia là mẫu hậu, xưng thần thiếp. Ở đây lễ nghĩa rất khác với Tây Lương, con hiểu không?”

“Vâng, thái… à… mẫu hậu, thần thiếp hiểu rồi ạ.”

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn, khác một trời một vực ấy, Hướng Vấn Thiên thật sự muốn bước tới lột lớp da đó ra xem có phải bên dưới còn lớp da khác hay không.

Thực chất nàng ta không phải công chúa mà là người của đoàn hý kịch nào đó đúng không?1

Nam chính âm thầm tính toán gì đó trong đầu, rồi đột nhiên thay đổi giọng điệu: “Hoàng hậu, nàng không cần cảm thấy xa lạ với trẫm. Trước đây chúng ta vẫn luôn ngọt ngào như đôi uyên ương, nàng thế này sẽ khiến trẫm buồn đó.”

Thái hậu nghe thấy câu này thì nghi hoặc nhìn qua Hướng Vấn Thiên, bà vừa mới nghe nhầm phải không? Là ai với ai như đôi uyên ương cơ?

“Là vậy sao? Vậy ta có phải người được hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung không?”

“Tất nhiên là nàng rồi.” Nam chính nói dối không chớp mắt.

“Vậy… Tại sao ta lại bị thương thế này?”

“Là lỗi của trẫm không bảo vệ nàng cẩn thận. Từ nay ta tuyệt đối sẽ ở bên cạnh nàng nhiều hơn. Làm một đôi uyên ương thắm thiết không rời.” Lúc nói câu này, khóe môi Hướng Vấn Thiên câu lên nụ cười rất sâu. Thích diễn phải không? Hắn cho nàng ta diễn đủ luôn.

Hắn lần nữa kéo tay cô tới, xoa nhẹ nâng niu, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn chân chính nắm tay Ái Tử Lạp Hy một cách nghiêm túc thế này, cảm nhận được làn da mịn màng, nhẵn nhụi trong tay, hắn còn thấy có chút khác lạ.

“Đầu tiên nàng phải đổi xưng hô với trẫm, là thần thiếp, không phải ta. Ái thê hiểu chưa?”

Thiếu nữ cụp mắt, không thấy rõ cảm xúc, nhỏ giọng đáp lại: “Thần thiếp hiểu.”

Thái hậu không biết toán tính của nam chính, chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đợi khi hai người đã rời khỏi phòng ngủ của hoàng hậu, bà mới hỏi hắn: “Hoàng thượng, tại sao người lại nói những lời sai sự thật đó?”

“Mẫu hậu không phải luôn muốn hoàng nhi đối xử tốt với hoàng hậu sao? Hoàng nhi ngày càng cảm thấy tính tình của Lạp Hy không tệ, nhân cơ hội này sẽ đối tốt với nàng ấy hơn, cũng là để hóa giải những chuyện trước đây.”

“Nếu hoàng thượng thật sự nghĩ được như vậy thì ai gia rất mừng.”

“Vâng, mẫu hậu. Người về sớm nghỉ ngơi đi. Hoàng nhi sẽ ở đây thêm với nàng một chút.”

“Được.”

Thái hậu vừa quay đi, gương mặt Hướng Vấn Thiên đã lập tức hiện lên đầy sự toan tính.

Lúc nam chính đi vào, nhìn thấy Thập Nhất đang được nô tỳ hầu hạ uống thuốc thì đưa tay giành lấy chén thuốc.

“Để trẫm đút cho hoàng hậu. Nào, Lạp Hy, nàng mau há miệng ra.”

“Hoàng thượng, tay ta không bị thương.”

“Sao lại ta rồi? Không phải đã nói phải xưng thần thiếp với trẫm sao?”

“Hoàng thượng nói sủng ái ta nhất hậu cung mà, bây giờ lại không thể bao dung một xưng hô bé tí này của ta ư?”

“Ha ha… Được. Tất nhiên là được, ái thê của ta, để ta đút thuốc cho nàng uống nhé? Ngoan, há miệng.”

Thiếu nữ theo lệnh há miệng uống một ngụm, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống đã lập tức phun ra, còn phun thẳng vào mặt nam chính đối diện.

“A… nóng chết mất… Ôi… hoàng thượng… ta không cố ý.”

Thập Nhất hoảng hốt dùng ống tay áo lau cho Hướng Vấn Thiên, mà lau thế nào lại hấp tấp làm đổ luôn chén thuốc nóng bỏng lên người hắn.

“Ái Tử Lạp Hy…” Hướng Vấn Thiên gằn giọng nhìn thiếu nữ đang nhìn hắn bằng cặp mắt ngây thơ vô tội.

“Hoàng thượng… là do ta tay chân vụng về, thành thật xin lỗi người.”

“Ngươi-”

“Người nói sủng ái ta, vậy mà lại đút thuốc còn nóng bỏng như vậy cho ta, bây giờ người còn định nổi cáu với ta nữa. Sao ta không thấy mình giống được sủng ái gì cả. Là người đang lừa ta ư?”

“Lừa? Hừ… câu này trẫm phải hỏi nàng mới đúng. Hoàng hậu, nàng thật sự bị mất trí nhớ sao?”

“Nếu hoàng thượng nghi ngờ có thể mời thái y khác đến bắt mạnh cho ta mà. Người như thế này hoàn toàn không phải sủng ái ta. Không được, ta phải về Tây Lương. Ta không muốn ở đây nữa.”

“Hoàng hậu, nàng có biết mình đang nói gì không? Nàng đã được gả sang Nam quốc, là người Nam quốc, lý nào lại dám mở miệng đòi về Tây Lương?”

“Không cần biết, trong trí nhớ của ta thì ta vẫn là đại công chúa Tây Lương, mà cho dù ta đã là hoàng hậu Nam triều, tại sao ta không thể về thăm nhà mẹ đẻ?”

“Nàng…”

Ái Tử Lạp Hy trước đây có càn rỡ thế nào cũng không dám phát ngôn những câu nói ảnh hưởng giao hảo hai nước như thế này. Chẳng lẽ nàng ta thật sự mất trí nhớ?

“Mười ngày nữa hoàng thượng Tây Lương sẽ tới đây dự sinh thần thái hậu. Tới lúc đó hãy tự mình hỏi phụ hoàng nàng về trách nhiệm của mình đi.”

Hướng Vấn Thiên nói xong liền mang theo một thân người bẩn thỉu rời khỏi đó. Chỉ trong một ngày mà nàng ta đã phá hủy hai bộ long bào quý báu của hắn rồi.

Hừ… Càng nghĩ hắn càng thấy mình bị thiệt!

Trong lúc nam chính đang tức anh ách thì Thập Nhất lại hứng khởi ngồi dậy từ giường, thay một bộ thường phục khác.

“Hoàng hậu… người…”

“Suỵt…” Thập Nhất đưa tay ra hiệu cho A Dĩ cùng Nãi Nghê.

Cô chắc chắn người theo dõi mình đã không còn chỉ là một người nữa. Hơn nữa khoảng cách cũng kéo lại gần hơn rồi. Có thể thính giác của hắn đủ để nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng.

Thập Nhất lại bàn cầm bút lông lên, bắt đầu viết mấy chữ lên đó.

A Dĩ kinh ngạc bụm miệng, mắt mở to nhìn cô, còn Nãi Nghê thì chỉ toàn là lo lắng, bà ta cầm bút viết: “Sao người lại lừa hoàng thượng? Rốt cuộc người đang tính toán việc gì?”

“Yên tâm. Mọi việc ta làm đều có lý do, và tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến Tây Lương quốc.”

Viết xong chữ này thì Thập Nhất cầm tờ giấy xe tanh bành luôn, sau đó cô nhìn A Dĩ và Nãi Nghê, tự tin nói lớn: “Nào, để bản công chúa dẫn các ngươi ra ngoài chơi.”

“Ra ngoài? Híc… Nương nương, người muốn bị phạt đòn tiếp sao?”

“Phạt đòn? Sao ta có thể bị phạt đòn được. Ta là ái thê của hoàng thượng, là phi tử được sủng ái nhất đấy. Đi thôi.”

He he, không cần trốn lui trốn nhủi nữa, lần này cô sẽ công khai vượt tường luôn nha.

Rosy: Phiền m.n đọc truyện thấy lỗi chính tả thì cmt cho tác biết với nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.