Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 259: Chương 259: Hồng Hạnh Xuất Tường (17)




Đây là lần đầu tiên Đổng Trác có cự ly tiếp xúc gần với một nữ nhân đến như vậy, mùi hương của nàng giống như xen lẫn trong không khí, lấp đầy mọi giác quan của hắn.

Thiếu nữ giơ tay lên, vén sợi tóc đang bay phấp phới trước mặt hắn, ngón tay nàng thuận theo sợi tóc chạm vào sau tai, khiến hắn cảm thấy tê tê. Đôi môi đỏ thắm lại hé mở lần nữa, lặp lại câu hỏi kia: “Ta có thể hôn chàng không?”

Đổng Trác không biết mình bị giọng nói dịu dàng hay cặp mắt mùa thu kia dụ hoặc nữa, chỉ biết rằng sau đó môi hắn và nàng đã chạm vào nhau, nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo thăm dò, chờ đợi...

Thân thể hai người mỗi lúc một dính chặt vào nhau hơn. Sau sự đụng chạm mềm mại, thưởng thức mùi hương trà từ miệng nàng, tâm trí hắn bắt đầu hỗn loạn.

Đây mới là nụ hôn đầu tiên của Đổng Trác, nhưng nụ hôn này có lẽ sẽ khắc sâu vào ký ức hắn, cả đời khó phai…

Để nụ hôn sâu hơn Thập Nhất một tay nâng mặt hắn, một tay ôm chặt người đối phương. Đầu lưỡi của cô tiến sâu vào, khơi gợi khát vọng bản năng ở nơi sâu thẳm nhất của linh hồn đối phương.

Đổng Trác bắt đầu hành động, đáp trả lại cô. Sự thân mật ngày càng tăng, đầu lưỡi hắn cuốn theo hơi thở nóng hổi bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn.

Nụ hôn khiêu khích và hơi thở của cô lướt qua mặt, qua cằm, môi và sau vành tai của hắn. Sợi dây thần kinh mẫn cảm như bị thứ gì đó kéo căng, toàn thân hắn bị chiếm đoạt trong cơn kích tình.

Ngay khi Đổng Trác vẫn đang chìm vào đê mê thì một cảm giác lành lạnh trước ngực đã khiến đầu óc hắn lấy lại chút lý trí. Bàn tay thiếu nữ không biết từ lúc nào đã mò vào lớp áo, xoa xoa ngực hắn vô cùng tự nhiên.

Đổng Trác lập tức giống như hồi hồn, vội vàng buông Thập Nhất ra, lùi lại một bước. Bàn tay hắn nắm chặt cổ áo, đôi mắt còn vương chút kích tình nhìn cô, môi bị hôn đến đỏ ứng, mấp máy hỏi: “Nàng… làm gì vậy?”

“Không phải chàng nói muốn sinh hài tử với ta sao?”

“Thì đúng… là vậy…”

“Vậy việc chúng ta đang làm là để sinh hài tử còn gì.”

Thập Nhất vừa nói, vừa vươn tay kéo Đổng Trác lại, khiến hắn ngồi trên người cô. Hắn hoảng hốt muốn đứng dậy lại bị cô ghì xuống.

“Ngồi yên.”

“Ta rất nặng.”

“Không nặng.” Thập Nhất miệng thì nói, nhưng ánh mắt lại tập trung vào vùng ngực của hắn. Cảm xúc lúc nãy thật sự rất tốt a… Đúng là tướng quân chất lượng có khác.

Bàn tay Thập Nhất một lần nữa muốn vươn tới, chỉ có điều đã bị Đổng Trác nhận ra ý đồ nắm lại.

“Nàng đừng lừa ta. Động phòng không có bước này đâu.”

“Chàng động phòng rồi hay sao mà biết?”

“Chưa. Nhưng ta đã tìm hiểu qua một chút.” Sợ đối phương hiểu lầm nên hắn giải thích thêm. “Ta chỉ muốn học hỏi trước khi thành thân thôi.”

Thập Nhất cong cong khóe môi: “Chàng thật sự nôn thành thân với ta đến vậy luôn hả?”

Đổng Trác có chút ngượng nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: “Nàng sẽ thành thân với ta chứ?”

“Tất nhiên… nhưng mà…” Thiếu nữ mới vừa còn rất vui vẻ đột nhiên híp mắt đầy nguy hiểm: “Chàng tìm hiểu mấy chuyện đó kiểu gì?”

“Ta xem xuân cung đồ do A Sự đưa cho.”

“Chàng dám ở sau lưng ta nhìn thân thể nữ nhân khác?”

Đổng Trác bị đối phương bắt lỗi thì kinh ngạc, không phải đó chỉ là tranh vẽ thôi sao? Gì mà thân thể nữ nhân khác?

Thập Nhất giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mở miệng trước: “Dù trên giấy thì nó cũng là hình nữ nhân. Chàng nghĩ sao nếu bây giờ ta đi xem xuân cung đồ?”

Đổng Trác lập tức giãy nảy cả lên: “Không thể.”

“Vậy chàng biết mình sai chưa?”

“Ta biết rồi.”

“Đã sai thì có phải nên chịu phạt không?”

Thấy khuôn mặt nam nhân chính trực gật đầu, ánh mắt thiếu nữ lập tức lóe qua một tia giảo hoạt, nàng hơi ngửa người ra, nhìn hắn bằng đôi mắt hứng thú: “Vậy thì bỏ tay ra.”

“Thập Nhất... chúng ta đang ở phòng khách đó.”

“Thì sao? Ở đây cũng đâu có người khác.” Trước đây hắn còn dụ dỗ cô ở văn phòng làm việc được cơ mà.

Đổng Trác là một võ tướng, vốn không được ăn học đàng hoàng, từ nhỏ đã sống trong quân ngũ với đám nam nhân thô lỗ nên tính cách cũng bị ảnh hưởng phần nào. Hắn chắc chắn sẽ không để ý đến cái gì gọi là lễ tiết hay phong tục.

Nếu Thập Nhất còn không tranh thủ đem hắn lên giường ngay lúc này, đợi hắn biết thân phận của cô, lỡ chạy mất dép thì sao?

Đừng nói với cô cái gì mà danh phận gái đã có chồng, cô chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ thế tục đó. Với lại… mấy khi mà có cơ hội cắm sừng nam chính như vầy?

Giọng cô gái vang lên bên tai, mang theo dụ hoặc cùng mê tình khó thoát: “Chàng không muốn cùng ta tạo hài tử hả?”

Dỗ người lên giường trước đã, hài tử gì đó lại tính sau.

Đổng Trác quả nhiên đã bị trúng “mê hồn dược” của Thập Nhất, lập từ đứng dậy, vòng người xuống ôm cô lên.

“Người khác có thể xông vào đây bất cứ lúc nào, cho nên… Để ta đưa nàng về phòng ngủ.”

Xương cốt thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn, tinh tế mỏng manh, ôm vào trong ngực cơ hồ không cảm giác được trọng lượng.

Cho dù ôm một đường, cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Thập Nhất thật ra không thích cái tư thế bị ôm này chút nào. Hừm… Mất mặt nam nhân quá, cô phải là người ôm hắn mới đúng.

Thôi thì vì mục tiêu lớn hơn ở phía trước, cô sẽ nhường cho hắn thể hiện một chút vậy.

Trên đường đi, Thập Nhất gặp không ít người làm và thuộc hạ của hắn, tất cả đều là nam nhân, đều nhìn bọn họ như muốn rớt cả mắt ra, và tuyệt nhiên không có bất kỳ ai lên tiếng ngăn cản.

Ừ thì đám người đó làm sao nghĩ ra tướng quân nhà mình lại đang bị một hoàng hậu dụ dỗ nhúng chàm chứ?

Đợi đến phòng ngủ của Đổng Trác, vừa được hắn nhẹ nhàng đặt xuống thì Thập Nhất đã lập tức thay đổi sắc mặt, kéo hắn ngã xuống giường, đồng thời ngồi đè lên người hắn.

Đối diện với hắn là đôi mắt tĩnh lặng của thiếu nữ, trông nghiêm túc thế này ai mà đoán được hành động tiếp theo của nàng lại là ngang nhiên vạch áo hắn ra.

“Thập Nhất… chúng ta thế này có phải… hơi nhanh quá không?”

Nhanh? Một người vừa gặp lần thứ hai đã ngỏ lời cầu thân với cô mà cũng nói được ra câu ấy hả?

“Không nhanh, ta còn thấy hơi chậm đây.” Thập Nhất cúi xuống thắt lưng hắn, bởi vì y phục có chút rườm rà nên mở ra cũng lâu hơn.

“Ta vẫn cảm thấy thế nào ấy… Hình như A Sự đã dặn ta câu gì đó về việc này, cái gì thụ thụ nhỉ?”

Trong khi Đổng Trác đang cố nhớ lại lời quân sư dặn mình thì tay hắn đã bị Thập Nhất cầm lấy giơ qua đầu, trói chặt lúc nào chẳng hay.

“Nàng… Sao nàng lại trói ta?”

“Như vậy mới dễ làm việc.”

Thập Nhất liếm liếm môi, nhìn phần trên nam nhân đã hoàn toàn lộ ra trước mắt, cô cúi xuống ngậm môi hắn, ngăn trở Đổng Trác nói thêm bất cứ điều gì.

Mãi khi môi cô rời khỏi thì hắn mới vừa thở vừa hỏi: “Nàng… sao nàng lại bóp ngực ta nữa rồi… nó… kỳ lạ lắm.”

“Chàng nói xem tại sao nam nhân lại có ngực?”

“Hả?” Vấn đề này hình như quá cao siêu rồi, hắn không trả lời nổi.

“Nam nhân không phải cấp sữa để nuôi con, vậy cần ngực để làm gì? Còn không phải chỉ là để chơi đùa thôi sao?”1

Thập Nhất vừa nói xong thì ngón tay cũng nhanh chóng ngắt một cái, một dòng điện vừa đau vừa tê dại truyền đến, hắn há miệng muốn kêu liền bị thiếu nữ cúi xuống nuốt lấy.

Trong chuyện thân mật nam nữ, Đổng Trác hoàn toàn là một trang giấy trắng tinh, quá nhiều cảm xúc xa lạ khiến hắn chẳng suy nghĩ được gì nữa, cứ thế bị thiếu nữ mặc sức đùa nghịch và bắt nạt. Làn da nâu sậm của hắn đã giống như được bôi thêm một mảng ửng hồng.

Chỉ khi cảm thấy bản thân đã đủ thỏa mãn rồi thì Thập Nhất mới buông tha cho bộ ngực rắn chắc kia, bàn tay cô di chuyển xuống, chạm vào thứ cứng rắn nhất trên người hắn lúc này.

Ngay khi cô chạm vào thứ ấy, đột nhiên Thập Nhất mở miệng mắng nhỏ: “Khốn thật…”

Rosy: Đến đoạn này là nhiều người suy nghĩ bậy bạ lắm đúng không? Kk... sao chị nhà lại mắng vậy ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.