Xuyên Nhanh: Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca

Chương 260: Chương 260: Hồng Hạnh Xuất Tường (18)




Thập Nhất vừa mắng xong thì lập tức kéo chăn lên, che lấp thân thể Đổng Trác, ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên được mở ra.

“Tướng quân, có chuyện lớn-”

Người vừa bước vào phòng giống như một cái máy bị đứng hình, giọng nói im bặt, thân thể bất động. Hắn trợn tròn mắt nhìn thiếu nữ tóc tai, xiêm y lộn xộn đang ngồi trên giường, dưới đất rơi vãi y phục nam nhân, còn tướng quân của hắn thì chỉ lòi mỗi gương mặt ra. Nhìn thế nào cũng là một khuôn mặt bất bình thường!

“Ngươi định đứng đây xem chúng ta sinh con luôn à?”

Nghe thiếu nữ nhắc nhở, A Sự mới vội vàng xoay người lại, lắp bắp lên tiếng: “Tướng quân… Hoàng… hoàng hậu xuất cung bị mất tích nên hoàng thượng muốn ngài cử một vài binh sĩ có khả năng tìm kiếm giỏi hỗ trợ thị vệ.”

A Sự báo cáo xong thì lập tức như một cơn gió chạy vút ra bên ngoài, còn không quên đóng cửa lại cho bọn họ.

Thập Nhất không ngờ sau khi phát hiện cô đã tách khỏi đám Nãi Nghê, A Dĩ, tên Hướng Vấn Thiên đó lại có thể cử cả thị vệ chỉ để tìm kiếm cô.

“Thập Nhất… ta nghĩ… mình phải đi rồi.”

Hừ… Việc tốt của cô cứ thế bị nam chính phá hỏng rồi!

Thập Nhất mặc dù bực dọc nhưng cô cũng biết chỉ có Đổng Trác mới có quyền điều binh, hắn chắc chắn không thể nấn ná thêm ở đây nữa.

Cô tháo trói buộc cho Đổng Trác, nhặt lên y phục của hắn, giúp hắn mặc lại đàng hoàng rồi mới dặn dò: “Lần sau gặp mặt nhất định sẽ tiếp tục việc đang dang dở của chúng ta.”

Thấy thiếu nữ đã sắp rời đi, Đồng Trác tiếc nuối nắm tay cô: “Sắp tới ta phải vào doanh trại để huấn luyện binh sĩ rồi. Lỡ lúc nàng đến ta không có ở phủ thì sao?”

Thập Nhất cúi đầu đặt lên trán hắn một nụ hôn, như một lời hứa dành cho hắn: “Dù chàng ở đâu ta đều sẽ tìm được.”

“Thật không?”

“Thật.”

“Nếu nàng nói dối chỉ để làm ta vui, lần sau sẽ đến lượt ta phạt nàng.”

Thập Nhất: Sao đột nhiên nghe mùi nguy hiểm đâu đây vậy nhở?

A Sự nấp ở bên ngoài nghe ngóng tình hình trong phòng, suýt nữa đã té lộn cổ vì cánh phòng đột ngột mở ra.

“Ha ha… Tướng quân, ngài xong việc nhanh vậy sao?”

A Sự vừa nói xong liền nhận lại một lúc hai ánh mắt sắc như dao phóng tới, cũng may là hắn thức thời ngậm họng lập tức.

“Ngươi tên gì?”

“Thuộc hạ tên Đổng A Sự, tiểu thư cứ gọi A Sự là được ạ.”

Thập Nhất nhìn hắn đầy ẩn ý: “Được. Ta nhớ tên của ngươi rồi.”

Đợi sau khi đã chia tay với cô, A Sự mới quay qua hỏi chủ nhân mình: “Tướng quân, sao thuộc hạ cứ cảm thấy ánh mắt tiểu thư đó nhìn thuộc hạ kỳ kỳ thế nhỉ?”

Đổng Trác vẫn đang buồn rầu vì phải chia tay với người thương nên đáp lại một cách uể oải: “Ta thấy ngươi nên xin từ chức đi.”

“Tướng quân!!!” A Sự hoảng hốt đến la lên. “Ta đã ở bên cạnh người mấy chục năm nay, sao người có thể nhẫn tâm nói ra câu đó hả? Từ chức là từ chức thế lào?”

“Nể tình mấy chục năm nên mới khuyên ngươi đó. Nói trước, sau này phu nhân của ta có muốn làm gì ngươi thì ta cũng không ngăn cản đâu.”

“Tướng quân!!!”

Khổ thân A Sự, hắn hoàn toàn không biết bản thân đã gây ra lỗi lầm gì với vị vương phi tương lai kia.

Còn Thập Nhất, sau khi rời khỏi Tấn vương phủ, cô đi đến địa điểm hẹn gặp hai nô tỳ. Chỉ cần cô xuất hiện thì việc tìm kiếm kia cũng sẽ kết thúc thôi.

Thập Nhất thừa biết Hướng Vấn Thiên cố tình dùng thị vệ tìm kiếm cô chỉ là để rêu rao tin tức hoàng hậu lén lút xuất cung, nhằm giảm hình tượng của cô trong mắt dân chúng. Cho nên khi nhìn thấy gương mặt ra vẻ sốt sắng kia, cô thật muốn vỗ tay khen ngợi diễn xuất của đồng môn - nam chính.

“Hôm nay nàng đi đâu? Có biết vì nàng mà trong cung đã nháo nhào như thế nào không?”

“Thì xuất cung đi đây, đi đó. Thái y đã nói bệnh của ta cần phải đi những nơi quen thuộc để tìm lại ký ức, hoàng thượng bắt ta ở ru rú trong cung thì nhớ lại kiểu gì?”

“Nàng là hoàng hậu, không phải muốn đi đâu liền đi, nàng coi thái hậu, coi trẫm là gì mà không cần hỏi xin ý kiến?”

“Hoàng thượng, người không phải nên vui vẻ vì ái thê của mình đã trở về an toàn trước đã sao? Sao người cứ động chút lại cau có với ta vậy?”

Rõ ràng nàng ta mới là người gây chuyện, bây giờ còn dám quay qua trách ngang hắn?

“Nàng-”

“Bỏ đi… sủng ái cái gì mà sủng ái chứ? Ta ở Tây Lương cũng chưa bao giờ bị phụ hoàng trách mắng như vậy!”

Nam chính: Nàng ta nghĩ cứ được sủng ái thì sẽ thành ông trời cho hắn tế bái à? Đến Vân Nhi còn chưa bao giờ dám thái độ với hắn kiểu đó đâu.

Nghĩ đến kế hoạch tương lai của mình, Hướng Vấn Thiên chỉ có thể hít thở mấy lần, kiềm lại nỗi tức giận. Không sao, để cho nàng ta ngang ngược đi, nhất định phải ngang ngược đến mức không ai chịu nổi thì hắn mới càng được lợi.

Hướng Vấn Thiên kéo kéo khóe miệng: “Bên ngoài hoàng cung rất nguy hiểm, trẫm đây là lo lắng cho an nguy của nàng.”

“Không phải chỉ đơn giản là đi chơi một chút thôi sao? Nếu hoàng thượng lo lắng thì lần sau đi cùng ta là được chứ gì!”

“Hả?” Sao đột nhiên hắn lại phải xuất cung cùng nàng ta rồi?

“Ta đã ở đây ba năm, chắc chắn phải có rất nhiều kỷ niệm với hoàng thượng nhỉ?”

“Chuyện này…” Hướng Vấn Thiên ấp úng, giữa hai bọn họ không phải tranh cãi chính là đấu đá, làm đếch gì có thứ gọi là kỷ niệm đó.

“Quyết định như vậy đi, hoàng thượng, ngày mai chúng ta cùng xuất cung nhé. Người nhất định phải giúp ta lấy lại trí nhớ nha.”

Trong khi Hướng Vấn Thiên còn đang do dự, muốn tìm cách thoái thác thì Nãi ma ma đột ngột đi vào thông báo việc các phi tử đến thỉnh an, muốn thăm hỏi bệnh tình của hoàng hậu.

“Được. Ta lập tức ra ngay đây.” Cô vừa nói vừa quay qua nhìn nam chính. “Hoàng thượng, Sao người còn ngồi đấy?”

“Chuyện gì?”

“Người không định đi cùng ta à?”

“Tại sao?”

“Người ta vẫn nói nữ nhân trong hậu cung chỉ toàn hổ với báo, bây giờ ta lại không có trí nhớ, người định để ái thê yếu đuối một mình đối phó với đám lang sói ấy sao a?”

Ái thê yếu đuối? Nàng ta đang nói ai vậy? Là ái thê của hoàng thượng nước láng giềng đúng không?

“Hoàng thượng, người xíu nữa nhất định phải bảo vệ ta đấy.” Thiếu nữ ánh mắt trong sạch, nhìn hắn mang theo ỷ lại và chờ mong.

Lần đầu tiên nhận được sự cầu cứu đến từ Ái Tử Lạp Hy, một nữ nhân luôn cao ngạo với hắn, Hướng Vấn Thiên dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ là một sự thỏa mãn lòng tự tôn.

Hắn bất giác đứng dậy, sánh vai bước đi bên cạnh nàng: “Đi thôi.”

Cứ thế, Hướng Vấn Thiên liền quên mất việc phải từ chối đề nghị xuất cung kia, dần dần bị đưa vào cái tròng mà Thập Nhất đã chuẩn bị sẵn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.