“Hoàng thượng, hoàng thượng.”
Hướng Vấn Thiên nghe thấy tiếng gọi nhưng vẫn giả chết không tỉnh dậy.
Đợi khi bước chân rời đi và tiếng đóng cửa vang lên thì hắn mới mở mắt ra. Hắn thấy mình đang ở trong một phòng nghỉ của một khách điếm, trên người được lồng thêm lớp áo khoác của thái giám một cách xuề xoa.
Hướng Vấn Thiên đưa tay xoa xoa bụng. Cả quá trình bị vác trên vai khiến bụng hắn có chút ê ẩm. Hắn cũng không biết nên khen Ái Tử Lạp Hy giỏi giang hay nên mắng đám thị vệ canh gác trong hoàng cung vô dụng nữa.
Xoẹt… Từ cửa sổ có một bóng đen bay vào. Người đó quỳ trước mặt nam chính, giọng nói mang theo khẩn khoản: “Hoàng thượng, việc xuất cung này quá nguy hiểm! Mong người suy nghĩ lại.”
Hướng Vấn Thiên khẽ cụp mắt, như suy nghĩ gì đó, rồi ngẩng đầu lên: “Nếu Ái Tử Lạp Hy tự ý đem trẫm xuất cung rồi lại khiến trẫm bị thương, điều này không phải sẽ càng khiến đám quan lại nỗi bão hơn sao?”
“Hoàng thượng, ý người là…”
Hướng Vấn Thiên bắt đầu ra lệnh gì đó với ám vệ của mình.
Sau khi ám vệ rời đi thì cũng vừa lúc Thập Nhất quay lại.
Nam chính nhắm mắt, giả vờ như vẫn đang bất tỉnh. Hắn đã đợi nghe tiếng gọi của cô để tỉnh dậy một cách tự nhiên nhất nhưng đối phương lại không hề cho hắn cơ hội đó nữa.
Rào… Một cảm giác lạnh cóng ập thẳng vào mặt khiến nam chính không thể không lập tức ngồi phắt dậy.
Mặt, đầu tóc, nửa người của hắn cứ thế ướt nhẹp. Hướng Vấn Thiên nhìn hung thủ trước mặt, còn chưa kịp nổi giận đã bị nàng ta chặn họng bằng vẻ mặt sốt sắng:
“Ôi… may quá… hoàng thượng, rốt cuộc người cũng tỉnh dậy rồi. Ta cứ tưởng mình ra tay quá mạnh làm người… híc… Người không sao chứ?”
Nếu nàng ta chịu nhỏ thêm mấy giọt nước mắt thì có lẽ hắn sẽ tin rồi đấy. Hướng Vấn Thiên vuốt chút nước còn sót lại trên gương mặt, chuẩn bị ra vẻ nổi giận thì đối phương tiếp tục cướp lời nói trước.
“Hoàng thượng, người khoan đã tức giận, ta chỉ muốn người giúp ta tìm lại trí nhớ thôi mà. Rõ ràng trong ký ức của ta mình vẫn là đại công chúa tự do vui chơi ở thảo nguyên rộng lớn. Vậy mà bây giờ…”
Thập Nhất cụp mắt xuống, ngăn trở không để Hướng Vấn Thiên thấy rõ cảm xúc, chỉ có giọng nói mang theo sự thê lương:
“Suốt ngày ta phải gặp những người không quen biết, không được đi đâu, cũng không thể làm gì. Ta… rất khó chịu. Hơn nữa, ta thật sự không ra tay mạnh lắm mà. Ta biết mình đã quá ỷ lại vào sự sủng ái của hoàng thượng, nhưng hiện tại, ở nơi chỉ toàn xa lạ này, thứ ta có thể trông cậy chỉ có mình người thôi.”
Nghe xong những lời đó của thiếu nữ, đặc biệt là câu nói cuối cùng ấy, trong lòng Hướng Vấn Thiên dâng lên cảm giác rất khó tả, có chút không muốn nhìn đến đối phương.
Thấy Ái Tử Lạp Hy vẫn luôn cúi đầu, nam chính thầm cảm thấy may mắn vì không phải đối diện với nàng ngay lúc này.
Không được! Nàng ta chỉ là một quân cờ của hắn mà thôi, tuyệt đối không thể bị dáng vẻ giả vờ đáng thương ấy lừa gạt. 1
Hướng Vấn Thiên nắm chặt bàn tay, đồng tử dần trở nên kiên định, cuối cùng há miệng nói: “Vậy nàng muốn đi đâu?”
“Ta muốn đến nơi mà chúng ta đã từng đi. Ta vốn là một người thích đi đây đi đó mà, hẳn là hoàng thượng đã đưa ta đến rất nhiều nơi rồi đúng không?”
Hướng Vấn Thiên lần nữa rơi vào bối rối, lúc Ái Tử Lạp Hy mới được gả qua đây, hình như nàng ta cũng từng mấy lần đề cập đến việc xuất cung, và tất nhiên lần nào cũng bị hắn thoái thác cho qua. Sau này, khi hắn đã lật bài ngửa với nàng thì càng không có chuyện đó.
Dưới sự thúc giục của Thập Nhất, Hướng Vấn Thiên chỉ có thể thay một bộ thường phục được chuẩn bị sẵn, sau đó lại dắt cô đến một nơi nổi tiếng của kinh thành để du ngoạn.
Ngồi trên thuyền lớn ngắm nhìn khung cảnh hai bên hồ, gương mặt thiếu nữ hiện rõ sự thất vọng.
“Nàng không thấy khung cảnh rất đẹp ư?”
“Đẹp thì đẹp đó, nhưng nhìn mãi cũng chán mà. Hoàng thượng, ta vốn dĩ không thích đến những nơi chỉ ngồi một chỗ như vầy.”
Trước đây, Hướng Vấn Thiên từng mấy lần đưa Vân Mộng Vũ đến đây, thấy nàng đều rất thích thú đánh đàn ngâm thơ, nên mới cố tình chọn chỗ này. Hắn đã quên mất Ái Tử Lạp Hy và Vũ Nhi là hai tính tình hoàn toàn khác biệt.
“Hoàng thượng, đây thật sự là nơi yêu thích của ta ư?”
Hướng Vấn Thiên trợn mắt nói dối: “Có lẽ bởi vì trẫm thích nên lúc ấy nàng mới nương theo.”
“À… Vậy xem ra tình cảm của chúng ta thật sự rất tốt nhỉ?”
Nam chính há miệng định ừ lụi thì đột nhiên cảm nhận được một lốc gió từ xa bay đến, cũng may là hắn né kịp nên không bị thương gì.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó vì có rất nhiều mũi tên khác đang tiếp tục bay tới. Lông mày Hướng Vấn Thiên nhíu chặt, việc này hình như không giống những gì hắn dự định.
Thập Nhất vẫn là phản ứng nhanh nhạy hơn, lập tức cầm cổ tay nam chính kéo vào bên trong mạn thuyền.
Ngay lúc này, những người được coi là lái thuyền kia đột nhiên rút ra hung khí, bắt đầu tấn công hai người. Cả nam chính và Thập Nhất đều tận lực đánh trả.
Hướng Vấn Thiên thấy rõ năng lực của đám người này không quá cao, nhưng sau khi xử lý xong ba người, đôi mắt hắn có triệu chứng mờ dần đi, sau đó là bóng dáng thiếu nữ xông tới trước mặt hắn.
Xoẹt… Một màu đỏ thắm khiến Hướng Vấn Thiên bỗng chốc hoàn toàn tỉnh táo.
“Lạp Hy!!!”
Hắn hoảng hốt đỡ lấy thân hình thiếu nữ, một kiếm đâm chết tên sát thủ cuối cùng.
Nhìn vết thương đỏ chói ở ngay trên ngực thiếu nữ, đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Không… Không đúng, việc này hoàn toàn không giống những gì hắn muốn!
Đám ám vệ sau khi xử lý đám người bắn cung lén ở trên bờ mới vội vàng chạy đến chỗ hoàng thượng.
“Mau! Cứu nàng! Lập tức cứu nàng!”
Trong khi nam chính và đám người đang nhốn nháo vì trình trạng của hoàng hậu, thì Thập Nhất lại thảnh thơi tìm đến hệ thống tán dóc.
[Này, ngươi mau nhìn xem, trình độ diễn viên của ta có phải càng ngày càng thăng hạng rồi không? Ừm… thế giới sau để ta làm diễn viên đảm bảo chỉ có đệ nhất ảnh hậu.]
[Này. Hệ thống, sao ngươi không nói gì? Không phải ngươi nên khen ký chủ mình một câu à?]
Bởi vì Thập Nhất quá phiền hà nên rốt cuộc Đại Thần cũng phải ngoi lên.
[Bị đâm ngay tim mà sao cô vẫn tỉnh như sáo thế? Còn rảnh rang tìm ta nói chuyện.]
[Sai rồi. Ngay bên cạnh tim thôi, không chết được.]
Hành động liều lĩnh thế này, Đại Thần không còn gì để nói.
Dù sao cái hệ thống này cũng chỉ có mỗi chức năng tán dóc nên Thập Nhất phải tận dụng hết cỡ. Biết đâu nó sẽ lại lỡ miệng mà nói ra thông tin quý giá gì đó.
[Ta hy sinh cả máu thịt vì nhiệm vụ thế này có phải nên thưởng lớn không?]
[Hừ… Ký chủ, ta nghĩ cô nên xem lại cách thức làm nhiệm vụ của mình đi.]
Mới đầu Đại Thần cũng không chắc cô ta định làm nhiệm vụ ở thế giới này thế nào, nhưng sau hôm nay thì nó đã lờ mờ đoán ra rồi.
[Cô không thể xen vào tình cảm của nam nữ chính, càng không thể lợi dụng tình cảm của người khác. Làm nhiệm vụ thu thập công đức thì cô chỉ nên làm việc tốt thôi. Cô vẫn không hiểu hả?]
[Không cần nhắc, ta nhớ, cũng hiểu rất rõ rồi.]
Miễn nữ chính Vân Mộng Vũ cùng Tây Lương quốc được bảo hộ an toàn. Thập Nhất không cảm thấy phương thức của mình có gì sai cả.
[Tên nam chính đó có thay lòng hay không là do bản thân hắn. Chẳng lẽ ta đẹp, được người khác yêu thích là lỗi của ta à?]
Đại Thần: Sao bây giờ nó mới biết ký chủ nhà mình cũng có một mặt trà xanh trơ trẽn như vậy chứ! Thật là tức chết mà!
Đại Thần không làm được gì Thập Nhất nên nhanh chóng offline, tìm đến người bảo kê phía sau.
[Ngươi xem, cô ta ngày một càng trở nên hống hách hơn. Ngươi không thể cho ta thêm chút năng lực để kiểm soát cô ta hả?]
Thiếu nữ váy đen trong không gian trắng xóa lẳng lặng quan sát hình ảnh đang hiện trên đám mây.
Thập Nhất bị thương được chữa trị bằng cách thức sơ sài nhất, không có thuốc tê nên chắc chắn quá trình ấy vô cùng đau đớn, vậy mà cô vẫn có thể diễn như đang bất tỉnh một cách hoàn hảo.
[Này, ngươi có nghe ta nói không hả?]
Chú thỏ trên lưng thiếu nữ không ngừng nhảy nhót.
“Đừng làm loạn nữa, ta nghe thấy rồi. Không phải ta keo kiệt mà là không thể cho. Ngươi muốn Thập Nhất nhận ra ta lần nữa sao?”
[Nhưng đường đường là hệ thống Đại Thần mà không quản nổi một ký chủ. Híc… người ta rất tủi thân.]
“Đại Ngốc, ngươi cũng nhập vai quá rồi đó. Dù sao ngươi cũng chỉ là đồ giả thôi mà!”